Thiên Châu Biến

Thể châu ngưng hình- Bá vương cung (3)


trước sau


Thượng Quan Băng Nhi đứng trước mắt hắn, một đầu tóc lam ước sũng, trên người là bộ áo bào trắng của Thiên Châu Sư rộng thùng thình, bởi vừa tắm rửa xong, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng như quả táo chín, toàn thân còn tỏa ra một cỗ hương khí đặc biệt sau khi tắm. Mị lực không gì sánh được làm cho tâm thần Chu Duy Thanh lập tức sụp đổ.
"Lưu manh. Tắm rửa đi." Khuôn mặt thanh tú của Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên đỏ bừng, quay người lại đi về một bên. Nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng vô ý nhìn thấy ‘bộ phận mà ai cũng biết là bộ phận nào ấy’ đang nhô lên. Khi người này đang ‘ấy ấy’ trong tưởng tượng, thân thể đã sớm có phản ứng.
Tốc độ tắm rửa của Chu Duy Thanh tuyệt không nhanh hơn Thượng Quan Băng Nhi, dọc theo đường đi, Thượng Quan Băng Nhi còn thường xuyên ở sông nhỏ, suối nhỏ tẩy rửa thân thể một chút. Mà tại loại thời điểm như vậy hắn đều phải đi làm cơm, trên người bẩn không cần nói. Rốt cục có thể tắm rửa, sao hắn có thể không thoải mái một hồi đây.
Khi Chu Duy Thanh từ trong phòng vệ sinh đi ra, hắn nhìn thấy một cái chăn ở trên giường đã bị quăng xuống đất. Hiển nhiên đây là chỗ ngủ tối nay của hắn.
Khi Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy hắn từ trong phòng tắm đi ra cũng không khỏi có chút sửng sốt. Tuy Chu Duy Thanh không phải cái loại đặc biệt anh tuấn, nhưng cũng coi như dễ nhìn, nhất là dáng người cường tráng của hắn. Sau khi hấp thu khỏa yêu dị hắc châu kia, thân đã cao chừng một thước bảy lăm, không thể nhìn ra được hắn còn không đến 14 tuổi, nhất là hai tròng mắt màu đen lấp lánh hữu thần của hắn. Lúc này lại thay vào một thân Thiên Châu Sư trường bào, nhìn không ra chút bộ dáng hư hỏng nào, tựa như một người khác vậy.

"Chúng ta đi." Thượng Quan Băng Nhi không muốn hắn nhìn thấu tâm sự có chút hỗn loạn của mình, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Cùng mặc vào trường bào Thiên Châu Sư, hai người tuy không thể nói là rất xứng đôi, nhưng đi cùng một chỗ tuyệt không đối lập rõ ràng như trước khi vào thành.
Khi hai người đi ra tửu điếm, ông chủ nhà trọ nhìn thấy hai người mặc trường bào Thiên Châu Sư, đôi mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài. Hắn chẳng thể nào nghĩ ra một cái tửu điếm nho nhỏ của mình lại có một ngày có hai gã Thiên Châu Sư vào ở trọ.
Chu Duy Thanh rõ ràng cảm giác được khi bọn họ đi trên đường phố này lần thứ hai, mọi người nhìn thấy hắn và Thượng Quan Băng Nhi đều tự nghiêng người nhường đường, trong mắt toát ra sự tôn kính. Đây là đãi ngộ của Thiên Châu Sư, cho dù là quốc gia cường đại như Phỉ Lệ Đế Quốc, địa vị của Thiên Châu Sư cũng vô cùng cao quý.
"Doanh trưởng, ngươi có thể đi chậm lại một chút không?" Mới vừa tắm rửa xong, Chu Duy Thanh cảm thấy toàn thân thoải mái lười biếng không nói nên lời. Nhưng vừa ra khỏi cửa, tốc độ đi của Thượng Quan Băng Nhi lại nhanh như vậy làm hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một lát sau, Chu Duy Thanh kinh ngạc phát hiện ra Thượng Quan Băng Nhi lại đưa hắn đến vùng phụ cận của Thác Ấn Cung, nhưng lại đi về phía một dãy phòng thấp bé đối diện Thác Ấn Cung. Dãy phòng thấp bé không bắt mắt này là từ mười mấy cái tiểu viện tử tạo thành, so sánh với Thác Ấn Cung quả thật giống như nhà tranh vách đất vậy. Nhưng là càng đến gần Chu Duy Thanh càng phát hiện bên này cũng rất thanh tĩnh, chung quanh cũng có rất ít người lại gần đây. Giữa các tiểu viện đều có một con đường nhỏ chừng hai thước ngăn cách ra.
Thượng Quan Băng Nhi quen đường đi thẳng vào trong một con đường nhỏ, vừa đi vừa dặn dò Chu Duy Thanh: "Nếu như trên người không có quần áo tượng trưng cho Thiên Châu Sư, vừa đến gần nơi này sẽ bị Ngự Châu Sư phụ trách phòng ngự ngăn lại. Mỗi một cái tiểu viện đều có

một vị Ngưng Hình Sư, bọn họ đều là trưởng giả đáng tôn kính. Ngươi cẩn thận một chút cho ta, ở đây mà nói lung tung ta cũng không bảo vệ được ngươi. Ở bất cứ quốc gia nào, địa vị của Ngưng Hình Sư đều là tuyệt đối cao quý. Số lượng so với Thiên Châu Sư còn ít hơn, hơn nữa bản thân đều là Thiên Châu Sư có Không Gian Hệ Ý Châu."
"Ừm." Chu Duy Thanh đáp ứng, lúc này hắn cũng không dám nói linh tinh nữa.
Thượng Quan Băng Nhi mang theo hắn đi đến trước một cái tiểu viện tử, gõ nhẹ trên cửa: "Hô Diên tiền bối có ở nhà không?"

Sau một lát, cửa mở, một gã trung niên nhân từ bên trong đi ra. Vị trung niên nhân này dáng người cực cao, ước chừng hơn hai thước, nhưng thân thể cũng không phải là cường tráng, dáng người thon dài, nhìn qua chừng 40 tuổi, mặt như cổ nguyệt (tớ nghĩ là lưỡi liềm), một thân bố y màu xám đơn giản, nhìn qua vô cùng bình thường, chỉ là bộ mặt lạnh như băng.
Chu Duy Thanh chú ý đến hai tay người này đầu tiên, hay tay của hắn rất lớn, giống như dáng người hắn vậy, hai tay hắn cũng không to mà cực kỳ thon dài, mười ngón tay trong suốt như ngọc, tựa hồ hai cánh tay này là hạch tâm thân thể hắn vậy.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy trung niên nhân này, lập tức khom mình hành lễ, cung kính nói: "Xin chào Phong tiền bối, Hô Duyên tiền bối có ở nhà không vậy?"
Trung niên nhân nhìn thấy nàng không khỏi có chút kinh ngạc: "Là tiểu nha đầu ngươi a! Nhanh như vậy đã lên đến trung vị? Hô Duyên lão nhân có ở nhà, bất quá hắn nổi danh là kẻ vắt cổ chày ra nước, chim sứ, chuột thủy tinh, mèo lưu ly đều có thể vắt ra nước. Ngươi đã chuẩn bị tiền chưa?"
Nghe trung niên nhân kia miêu tả, Chu Duy Thanh nhịn không được bật cười, thấp giọng nói: "Doanh trưởng, vị Hô Duyên tiền bối kia không phải là sư phụ ngươi a?"
Thượng Quan Băng Nhi nghiêng đầu sang hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng. Mau chào Phong Vũ tiền bối."
Lúc này Chu Duy Thanh mới hành lễ với trung niên nhân kia: "Xin chào tiền bối, ta là Chu Tiểu Bàn."
Trung niên nhân gật gật đầu, nói: "Cùng vào đi." Nói xong, hắn đi trước vào trong.

Hai người đi theo hắn vào trong tiểu viện. Trong viện như một động thiên, ngoại trừ con đường mòn làm từ một hàng đá nối thẳng từ trong nhà ra bên ngoài, khắp vườn đầy các loài hoa cỏ. Tuy không có đại thụ nhưng xuân ý dào dạt (cảnh sắc mùa xuân), không khí tươi mát, hương hoa thấm vào lòng người.
Đi qua đường mòn, tiến vào một cái phòng ở giữa, trung niên nhân tên Phong Vũ cao giọng hô: "Hô Duyên lão nhân, có khách đến."
Gian phòng bố trí tinh tế, tận cùng bên trong là một cái bàn dài đặt một đống tranh minh họa, phía trước là một cái bàn vuông và ghế bành, hai bên lại không có chỗ đãi khách.
Không đợi Chu Duy Thanh cẩn thận đánh giá gian phòng kia, hắn liền nhìn thấy một quả cầu thịt từ phòng bên đi ra. Nhìn chăm chú một hồi mới nhận ra là một lão giả...
Người này nhìn qua chừng 60, 70 tuổi, râu tóc bạc trắng, nhưng mặt mày lại hồng hào. Trên mặt không có một nếp nhăn, đôi mắt bị đống thịt trên mặt chèn ép chỉ còn lại hai cái khe, nhưng hào quang lấp lóe. Cũng mặc một thân bố y màu xám, nhưng tay áo lại rất dài, trùm lên hai tay. Đặc điểm đặc thù nhất của hắn là dáng người, giống như một loại tròn vo có quý danh: Dưa hấu.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện