Hô Duyên Ngạo Bác nói xong chuyện này, trong mắt cũng toát ra vẻ kiêu ngạo: "Nếu có một ngày, đệ tử của ta có thể có được một bộ Thần Sư Cấp ngưng hình sáo trang mười món, coi như ta sống không uổng phí đời này. Tiểu Béo, về ngưng hình quyển trục ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần cố gắng tu luyện là được. Hai năm này với ngươi rất trọng yếu, không cần phân tâm qua chế tác ngưng hình quyển trục, cần phải toàn lực tu luyện, hiểu chưa?"
Chu Duy Thanh vẻ mặt dứt khoát nói: "Lão sư yên tâm, không cần người nói ta cũng cố gắng." Vì ngưng hình sáo trang bảo mệnh này, hắn tuyệt sẽ không nhàn hạ.
Người còn sống chỉ cần có mục tiêu sẽ không sẽ cảm thấy sống uổng, cũng phải có mục tiêu phấn đấu mới có thể cố gắng hết mình, tựa như Chu Duy Thanh lúc này vậy. Hắn tuy tâm tư giảo hoạt, nhưng cũng không phải đồ lười. Nhất là từ khi phiến cửa Thiên Châu Sư này mở rộng ra với hắn, gây cho hắn đủ loại năng lực thần kỳ, đủ loại kiến thức kỳ lạ làm cho hắn cực kỳ muốn trở nên cường đại hơn.
Hô Duyên Ngạo Bác giải trừ màn hào quang màu bạc, Phong Vũ cũng thu hồi ngưng hình sáo trang của mình, mỉm cười nói: "Vậy ngươi cứ ở lại căn phòng kia tu luyện đi. Ăn uống có người hầu lo. Buồng vệ sinh ở phía trái ấy. Chờ tiểu cô nương kia ngưng hình xong rồi cùng rời đi thôi. Nếu ngươi muốn ra ngoài đi dạo, nói với ta hoặc lão sư ngươi một tiếng là được."
"Đa tạ Phong Vũ tiền bối. Lão sư, vậy ta đi trước." Nói xong, Chu Duy Thanh xoay người đi ra ngoài, khi đến cửa, hắn bỗng dừng bước, quay đầu, hướng về phía Hô Duyên Ngạo Bác cười hắc hắc nói: "Lão sư, ta cảm thấy ngài nên giảm béo một chút đi." Nói xong câu đó, cũng không chờ Hô Duyên Ngạo Bác phản ứng đã xoay đầu bỏ chạy.
Hô Duyên Ngạo Bác nhìn nhìn cái bụng tròn vo của mình, Phong Vũ cũng đã cười ha hả không ngớt.
Hô Duyên Ngạo Bác bất đắc dĩ lắc đầu: "Thằng nhãi dở hơi này, sớm muộn cũng có ngày tức chết với hắn thôi."
Phong Vũ mỉm cười nói: "Thật tình giống hắn còn không được à? May sao đứa nhỏ này xuất thân từ Thiên Cung Đế Quốc, nếu là Phỉ Lệ Đế Quốc chẳng lẽ còn đến lượt ngươi thu hắn làm đệ tử sao?"
Hô Duyên Ngạo Bác cười nói: "Cái này gọi là hữu phúc chi nhân bất dụng sầu (người có phúc không cần lo - DG). Ta vốn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ như vậy, cũng không nghĩ đến ông trời lại tặng cho ta một phần đại lễ như vậy. Phong Vũ lão nhân, ngươi tính khi nào thì mang đồ đệ bảo bối của ta ra ngoài thác ấn kỹ năng?"
Phong Vũ lắc lắc đầu, nói: "Ta xem tạm thời không nên cho hắn tiến hành Ý Châu thác ấn thì tốt hơn."
Hô Duyên Ngạo Bác sửng sốt: "Vì sao?"
Phong Vũ nói: "Đứa nhỏ này tính cách hiếu động, nếu Biến Thạch Miêu Nhãn của hắn thác ấn kỹ năng rồi, khó mà bảo toàn hắn sẽ không sử dụng, bị người phát hiện thì phiền. Cứ chờ hai năm sau rồi tính. Khi đó cho hẳn là khỏa bản mạng châu thứ hai của hắn cũng đã luyện thành. Có hai khỏa Ý Châu lại đi thác ấn sau, đối mặt với đối thủ hẳn cũng đủ khả năng tự bảo vệ."
Hô Duyên Ngạo Bác gật gật đầu, nói: "Cũng có đạo lý. Đứa nhỏ này lưng mang trường cung, trong quân đội hẳn là cung tiễn thủ. Hắn lựa chọn thật không sai. Biến Thạch Miêu Nhãn ít nhất là ba loại thuộc tính, vừa rồi quên hỏi hắn còn loại thuộc tính gì khác nhỉ."
Phong Vũ cười nói: "Quên đi, không cần sớm hỏi như vậy. Trong một ngày mà chịu nhiều kích thích quá thì không tốt cho cơ thể. Tiểu tử này thật là một kẻ thú vị."
Chu Duy Thanh cũng không có phản hồi phòng mình, mà trực tiếp đến ngoài cửa phòng của Thượng Quan Băng Nhi, đưa tay gõ gõ vài tiếng, hỏi: "Lão bà, ngươi ngưng hình xong chưa?" Nếu Phong Vũ nói một ngày cũng