Thiên Châu Biến

Tân binh đại tái (3)


trước sau


Bất quá, dù sao hắn cũng không phải thần tiên, khi hắn nhặt lên hai cây vũ tiễn, lại bắn rụng hai người, khoảng cách hai bên đã kéo gần đến 150 mã, tại khoảng cách này, tốc độ vũ tiễn nhanh vô cùng, tuy thân hình hắn linh hoạt, nhưng dưới tình huống không sử dụng năng lực của Thiên Châu Sư cũng thúc thủ vô sách - bó tay chịu trói. Lúc này hơn 40 chi vũ tiễn đã phóng tới.
Chu Duy Thanh nhìn thấy không tránh khỏi, vội vàng ngồi xổm xuống, hai tay bó lại trước ngực, tận khả năng giảm bớt diện tích chịu lực của thân thể, đồng thời cúi đầu, cả người đều cuộn mình dưới sự bảo hộ của mũ trùm đầu.
Mấy tiếng "Bang bang" vang lên không ngớt, trên đỉnh đầu Chu Duy Thanh đã dính một đám vôi, tối thiểu có 7, 8 cây vũ tiến bắn vào đầu hắn.
Nhìn thấy rốt cục bắn rớt tên này, các tân binh còn thừa của nhất doanh, nhị doanh nhất thời hoan hô.
"Kêu cái rắm a! Nếu người ta đủ tên đã mài tử các ngươi rồi." Trung đội trưởng chỉ huy nhất doanh tức giận mắng. Tuy nhất doanh, nhị doanh thắng, nhưng không thắng nổi tên tân binh xuất sắc của người ta. Giờ cũng không cần so nữa, một mình Chu Duy Thanh xử lý 25 người, tân binh đại tái này ai có thể xuất sắc hơn hắn? ( 27 chứ nhỉ? Lụm 2 cây bắn 2 tên nữa mới thua mà... - DG )

Vị trung đội trưởng này còn chưa dứt lời, đột nhiên phịch một tiếng, trên ngực của hắn đã trúng một mũi tên, mũi tên này quá mạnh mẽ, làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt bất khả tư nghị ngã xuống, ngực không vận khí lên được, cảm giác đau đớn và vô lực làm hắn suýt nữa xỉu.
"Sao lại thế này?" Ngay khi tân binh của nhất doanh, nhị doanh còn đang mờ mịt khó hiểu, lại "bang bang" vang lên mấy tiếng, lại mấy người ngã xuống. Lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ, quay đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thấy Chu Tiểu Béo kia đang lắp tên lên cung.
Nhất thời, nhất doanh, nhị doanh tân binh giận dữ, ngươi mạnh thì mạnh, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc a? Ngươi cũng đã bị chúng ta bắn trúng, sao lại còn bắn người? Huống chi ngươi bắn rất đau a...
Không chờ bọn hắn xông lên, Thượng Quan Băng Nhi đã phẫn nộ quát: "Dừng tay. Chu Tiểu Béo, ngươi đang làm gì đấy?"
Tiêu Sắt vui sướng khi người gặp họa nói: "Doanh trưởng, ngươi cũng không cần trách hắn, ta xem ra hắn thua mà không phục a. Bất quá, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hắn làm vậy cũng trái với quân kỷ a. Một gã binh lính không nghe lệnh rất khó đề bạt a!"
Chu Duy Thanh nghe Thượng Quan Băng Nhi gọi hắn, lúc này mới dừng tay lại, khoác Tử Thân Cung lên, tháo mũ trùm đầu xuống, phủi phủi vôi ở trên, chạy tới.
Thượng Quan Băng Nhi căm tức nhìn Chu Duy Thanh: "Chu Tiểu Béo, vừa rồi ngươi làm cái gì vậy? Chiến đấu đã chấm dứt, vì sao còn ra tay công kích?"
Chu Duy Thanh mở to hai mắ: "Chiến đấu đã xong sao? Không có a! Ta còn sống, vì sao không thể công kích?"

Nhất doanh Lý đội trưởng cau mày nói: "Chu Tiểu Béo, hiếu thắng là chuyện tốt. Nhưng nơi này là quân đội, hết thảy đều phải dựa theo quy tắc. Ngươi tối thiểu trúng 7, 8 tiễn, trên mũ trùm đầu đều là vôi, nếu ở trên chiến trường chân chính, ngươi đã sớm chết rồi. Lúc ấy chính xác nhất là nên chạy trốn thật xa chứ không phải quay lại chiến trường lấy tên. Vừa rồi Tiêu đội trưởng nói ngươi trái với quân kỷ, tuy lần biểu hiện vĩ đại, nhưng chỉ sợ chức tiểu đội trưởng này ngươi không lấy được rồi, không bằng đi qua nhất doanh của chúng ta đi."
Thượng Quan Băng Nhi đảm nhiệm doanh trưởng không lâu, uy vọng không đủ, nhất doanh lại là một doanh cực mạnh trong bốn doanh, đám trung đội trưởng lão làng này cũng không sợ nàng.
Chu Duy Thanh lập tức lắc đầu, chuyển hướng nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, vẻ

mặt quật cường nói: "Không, doanh trưởng, ta không có thua." Nói xong câu đó, trong lòng hắn không khỏi cười thầm, mấy người này thật đúng là phối hợp a.
Thượng Quan Băng Nhi nhíu mày: "Chu Tiểu Béo, không cần làm loạn nữa. Ngươi đi xuống trước đi."
Chu Duy Thanh vẻ mặt ủy khuất nói: "Lại là, ta thật không có thua a! Ngươi xem." Vừa nói, hắn cầm mũ trùm đầu trong tay đưa cho Thượng Quan Băng Nhi.
Thượng Quan Băng Nhi vừa cầm mũ trùm đầu liền ngây ra, đây không phải là sức nặng mà mũ trùm đầu bình thường có thể có được, lấy tay sờ sờ, nhất thời liền hiểu ra. Lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của Chu Tiểu Béo, suýt nữa cười ra tiếng. Tên sợ chết này thật sự là... , mấy ngày nay còn tưởng hắn thực sự trở nên đứng đắn, xem ra giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a.
Tiêu Sắt nhìn sắc mặt cổ quái của Thượng Quan Băng Nhi, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía mũ trùm đầu kia: "Di, cái mũ này tựa hồ lớn một chút."
Thượng Quan Băng Nhi đem mũ trùm đầu đưa cho hắn, trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Sắt cũng thay đổi, không nói nên lời, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Chu Duy Thanh, bộ dáng âm trắc làm Chu Duy Thanh rất không thoải mái.

Mũ trùm đầu bị truyền tay nhau, một lát sau, sắc mặt tất cả trung đội trưởng đều trở nên cổ quái. Vị Lý đội trưởng kia thở dài mắng: "Nhân tài, ngươi thực con mẹ nó là nhân tài. Biện pháp này ngươi cũng nghĩ ra. Đây hẳn là Thái Hợp Kim a. Bằng không lớn như vậy cũng không nhẹ như thế này. Khó trách ngươi nói ngươi không chết, cho dù là vũ tiễn bình thường cũng bắn không thủng được món này! Thượng Quan doanh trưởng, tân binh đại tái này nhất doanh chúng ta thua tâm phục khẩu phục. Chu Tiểu Béo huynh đệ phải không, lão ca xem trọng ngươi."
Thực hiển nhiên, loại đồ vật như Thái Hợp Kim mũ trùm đầu này không có khả năng mở rộng chế tạo trong quân đội, giá trị quá mức sang quý. Nhưng trận tân binh đại tái này không ai nói gì cả. Chu Duy Thanh trái với quy tắc sao? Trang bị người ta đều tự dùng tiền mua, sao có thể tính trái luật đây? Huống chi một thân tiễn pháp không chút kém cỏi so với đám trung đội trưởng này của Chu Duy Thanh cũng chiếm được sự tán thưởng của đám này.
Thượng Quan Băng Nhi liếc Chu Duy Thanh một cái, nhìn nhìn Tiêu Sắt bên cạnh không nói ra lời, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đi thôi, chúng ta nhìn xem tình huống của khinh bộ binh và trọng bộ binh."
Chu Duy Thanh tiếp tục đảm đương chức vụ thân binh của hắn, chợt lóe lên đứng phía sau lưng Thượng Quan Băng Nhi, lướt qua bên người nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được khẽ nói: "Băng nhi."
Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng giật mình một cái, nhưng một là nguyện đổ chịu thua, mặt khác làm trò trước mặt nhiều người như vậy nàng cũng khó có thể phát tác. E sợ Chu Duy Thanh lại nói ra cái gì làm nàng tức giận, lập tức bước nhanh hơn mang theo đám trung đội trưởng đi xem hai nơi diễn ra tân binh đại tái khác.
Chu Duy Thanh đang muốn theo sau, cánh tay lại bị người kéo lại, quay đầu nhìn lại thấy người kéo hắn đúng là Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt sắc mặt có chút khó chịu: "Chu Tiểu Béo, có gan so đấu với ta một chút không?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện