Thiên Châu Biến

Hắc Ám Chi Xúc (4)


trước sau


"Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa coi chừng lão nương móc mắt ngươi. Ngươi nếu không đưa ra được chứng cớ, ta sẽ bắt ngươi trở về xử theo quân pháp." Lúc này, Tiêu Như Sắt bởi vì hoảng hốt đã quên mất Chu Duy Thanh là một vị Thiên châu sư. Tính cách của nàng luôn luôn tỉnh táo, nhưng mới vừa trải qua nhiều rung động như vậy, còn bị Chu Duy Thanh hôn 1 cái, nàng làm sao còn bình tĩnh được?
Chu Duy Thanh cúi đầu, bắt đầu cởi thắt lưng ra.
"Ngươi làm gì?" Tiêu Như Sắt lại chĩa kiếm vào mặt hắn.
Chu Duy Thanh vẻ mặt ủy khuất nói: "Ngươi bảo ta đưa ra chứng cớ mà? Khi còn bé ngươi dẫn ta ra bờ sông nghịch nước, đã từng thấy nốt ruồi son trên mông ta, ta lấy ra cho ngươi xem.". Tiêu Như Sắt chưa kịp phản đối thì hắn đã xoay người kéo quần xuống, lộ ra cái mông trắng hếu.
Quả nhiên, mông bên trái của hắn có 1 nốt ruồi son.
Tiêu Như Sắt sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, "Mau mặc vào, thật là xấu hổ."

Chu Duy Thanh mặc quần lại, cười nói: "Như Sắt tỷ tỷ, cái này ngươi tin rồi chứ."
Tiêu Như Sắt trộm liếc mắt nhìn, thấy Chu Duy Thanh đã mặc lại quần liền thu hồi trường kiếm vừa giật mình hỏi: "Ngươi thật sự là Chu Duy Thanh? Không đúng! Ngươi không phải là kinh mạch bị tắc nghẽn sao?" Nói tới đây, nàng lập tức im lặng.
"Trước kia là phế vật, không có nghĩa mãi mãi là phế vật." Chu Duy Thanh nói lơ đễnh, "Như Sắt tỷ tỷ, lúc nhỏ ta bị tắc nghẽn kinh mạch, bảy năm trời trẻ con cùng lứa chỉ có ngươi chịu chơi với ta a! Như Sắt tỷ tỷ, ban đầu ta luôn ước ao, nếu ngươi là chị ruột của ta thì thật là tốt."
Vừa nói, vành mắt của Chu Duy Thanh đã hoe hoe đỏ. Mười mấy năm sống trên đời, hắn chỉ thân thiết với 2 người: 1 là mẹ hắn, còn người thứ 2 chính là Tiêu Như Sắt. Có thể nói, trong lòng Chu Duy Thanh thì Tiêu Như Sắt chiếm 1 vị trí rất lớn.
"Con sên nhỏ, lớn như vậy mà còn khóc sao? Ngươi lớn đến nỗi tỷ tỷ cũng không nhận ra ngươi. Chu Tiểu Béo, Chu Tiểu Béo, ta đáng lý phải sớm đoán ra đó là ngươi." Tiêu Như Sắt mở rộng vòng tay, đem so với nàng cao hơn mấy phần Chu Duy Thanh ôm vào lòng, tựa như lúc bé khi nàng bảo vệ cho hắn.
Tựa vào trong ngực Tiêu Như Sắt, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy nàng trước ngực rắn chắc, không biết vì sao, trên người nàng không mùi son phấ của con gái, chỉ có một mùi đễ chịu nhàn nhạt, hít vào cảm thấy thật thoải mái.
Bất quá, mới ôm được có vài giây đồng hồ, Tiêu Như Sắt bất chợt nhớ lại, đẩy Chu Duy Thanh ra, "Tiểu tử thúi, ngươi đã sớm đoán ra ta có đúng không? Vậy ngươi còn dám kéo gãy tử thần cung của ta, còn dám đùa bỡn ta? Ngứa da phải không?"
Chu Duy Thanh bị nàng dọa sợ hết hồn, "Tỷ, ngươi nghe ta giải thích. Ta lúc trước cũng không nhận ra ngươi a!"
"Không tin. Mới vừa rồi bị ngươi chọc tức chết, trước hết để ta hả giận đã."
"A..."

Sau nửa canh giờ.
Chu Duy Thanh cùng Tiêu Như Sắt ngồi song song ở dưới một cây đại thụ, Chu Duy Thanh đem chuyện mình như thế nào nuốt trọn hắc châu, như thế nào tiến vào quân đội cùng với những chuyện phát sinh sau đó kể cặn kẽ một lần. Hắn coi Tiêu Như Sắt như là người thân cận nhất của mình, tất nhiên sẽ không giấu nàng chuyện gì, ngay cả quan hệ của mình với Thượng Quan Băng nhi cũng kể hết.
"Thảo nào nàng đối xử với ngươi đặc biệt như vậy, không nghĩ tới, ngươi đã đem nàng... , ha ha." Tiêu Như Sắt đột nhiên cười lớn, dọa Chu Duy Thanh nhảy dựng.
"Tỷ, ngươi cười cái gì?"
Tiêu Như Sắt ôm bụng, nói: "Cái này cũng coi như là báo thù đi. Thượng Quan Băng nhi đoạt vị trí doanh trưởng của ta, nàng căn bản là không tinh thông

chỉ huy quân đội. Không nghĩ tới lại tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi, nước phù sa không rơi ruộng người ngoài, nói thế nào nàng cũng là Thiên châu sư. Ai ngờ lại thành Thiên châu giác tỉnh tế phẩm của ngươi, con sên nhỏ, không nghĩ tới vận khí của người lại tốt như vậy."
Chu Duy Thanh mặt mày ủ rũ nói: "Tỷ, ngươi nhìn ta cũng đã lớn rồi, có thể hay không đừng gọi ta là con sên nhỏ nữa?"
Tiêu Như Sắt hừ một tiếng, "Bất luận ngươi lớn bao nhiêu, trong mắt ta, cũng vẫn là con sên nhỏ mà thôi. Ngươi định như thế nào? Không nói cho Chu thúc thúc chuyện ngươi trở thành Thiên châu sư sao? Thúc thúc chờ này ngày này đã lâu lắm rồi."
Chu Duy Thanh lắc đầu, nói: "Ta không trở về đâu. Khi ta còn là phế vật cũng đã bị cha hành hạ chết đi sống lại, nếu là hắn biết ta đã trở thành Thiên châu sư, ta còn có thể có 1 ngày bình yên sao?"
Tiêu Như Sắt cười nói: "Tiểu tử thúi, ta thì thấy là do ngươi là không nỡ bỏ Thượng Quan Băng Nhi."
Chu Duy Thanh cũng không che dấu, gật đầu, nói: "Quả thật có chút không nỡ. Mặc dù ngày đó chỉ là tai nạn, nhưng ta thật lòng xin lỗi nàng. Nếu là Đế Phù Nhã, sợ rằng đã giết ta. Nàng không giết ta, còn chỉ điểm ta tu luyện. Tỷ, ta thật sự thích nàng."

Tiêu Như Sắt nhìn Chu Duy Thanh, không biết tại sao, trong nội tâm nàng đột nhiên có cảm giác chua xót. Một hồi lâu sau, mới nói khẽ: "Thích thì theo đuổi đi. Lấy bản lãnh Duy Thanh của ta, còn sợ không theo đuổi được nàng sao? Thượng Quan Băng Nhi mặc dù chỉ huy quân sự không ra gì, nhưng người đúng là không tệ . Sau này tỷ tỷ không cùng nàng đối nghịch là được."
"Tỷ, ngươi không sao chứ?" Chu Duy Thanh nhìn nàng nghi hoặc.
Tiêu Như Sắt trong lòng cả kinh: “Đúng a! Ta bị sao vậy? Ta lớn hơn Duy Thanh tới 7 tuổi a!”
"Ta có thể có chuyện gì. Đi thôi, chúng ta cũng cần phải trở về. Nếu không nữ doanh trưởng xinh đẹp của ngươi sẽ lo lắng." Tiêu Như Sắt vội vã đứng dậy để che đi vẻ mặt đỏ bừng xầu hổ.
Chu Duy Thanh cũng đuổi vội vàng đứng lên, nắm tay Tiêu Như Sắt cười hắc hắc nói: "Tỷ, nếu ta sớm biết Tiêu Sắt chính là Tiêu Như Sắt, ngày đó lúc Thiên châu Giác Tỉnh, ta thật hi vọng người chạy tới chính là ngươi."
"Phi. Ngay cả tỷ tỷ cũng dám đùa giỡn, không đánh ngươi không được." Tiêu Như Sắt liền gõ đầu Chu Duy Thanh 1 cái, Chu Duy Thanh cười hì hì tránh né, vừa chạy về hướng quân doanh, vừa nói: "Tỷ, ngươi biết không? Ngay lúc ta vừa hiểu chuyện, khi cha ta nói hôn thê của ta là Đế Phù Nhã, ta đã nói ta muốn Như Sắt tỷ tỷ, không muốn Đế Phù Nhã."
Nói xong câu đó, Chu Duy Thanh đã nhanh chân chạy mất, mà Tiêu Như Sắt thì đứng yên 1 lúc rồi mới đi theo. Trong long nàng lúc thật sự rất mất bình tĩnh.
Ban đầu sau khi chia tay Chu Duy Thanh, vì hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, nàng vẫn liều mạng khổ luyện, nhưng là, lúc mười sáu tuổi lại thất bại trong gang tấc, không có thể thành công Giác Tỉnh bổn mạng châu. Từ đó về sau, nàng liền giả nam tiến vào học tập tại sơ cấp học viện quân sự, hơn nữa khổ luyện tài bắn cung, hai năm trước rốt cục có chút thành tựu. Cho tới nay, có thể nói nam nhân có quan hệ thân mật với nàng nhất chỉ có hai người, một người là phụ thân, người còn lại chính là Chu Duy Thanh.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện