"Ách... , ý của ta là nói, ta muốn nghĩ xem chọn loại binh chủng nào mà." Chu Duy Thanh lập tức cười nịnh nói. Bởi vì cái gọi là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hắn cũng không muốn bị đánh một trận. Trên thực tế, nếu hắn nói ra thân phận của mình chỉ sợ nơi này toàn bộ đều phải quỳ xuống. Bất quá, người này tuy rằng có chút âm hiểm, có chút giảo hoạt nhưng hắn còn có điểm tốt, hắn tuyệt đối nghe theo lời cha mình. Cha hắn từng nói với hắn, phải dùng mồ hôi công sức của chính mình để kiếm cơm ăn. Dựa vào trời, đất, cha mẹ thì không phải là hảo hán. Cho nên, Chu Duy Thanh tuổi nhỏ, lại là quý tộc, nhưng tuyệt đối không ỷ thế hiếp người như Đế Phù Nhã công chúa.
Trên thực tế, nếu Chu Duy Thanh thật sự hối hận không đi lính, tiểu đội trưởng kia cũng không có cách nào, ai bảo hắn còn nhỏ tuổi, bị dọa một cái liền không dám nói “không”.
Tiểu đội trưởng kia nghe Chu Duy Thanh trả lời, lúc này mới hài lòng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Chọn nhanh đi, sau đó điền thông tin, rồi đi khảo nghiệm. Ta nói với ngươi, tiểu tử, coi như ngươi vận khí tốt, hôm nay mới là ngày đầu chiêu binh, khảo nghiệm vẫn khá là thoải mái. Nếu không ngươi nghĩ muốn gia nhập quân đội dễ dàng như vậy sao?"
Chu Duy Thanh vẻ mặt đau khổ nói: "Quan quân đại ca, cái kia... ta muốn hỏi một chút, nếu lên chiến trường, binh chủng gì đứng ở sau cùng, không dễ dàng trực tiếp tiếp xúc với địch nhân nhất?"
Hắn có ý nghĩ của hắn, mỗi cậu bé đều có mộng làm anh hùng, nếu nói đi làm một đầu bếp linh tinh hay phụ trách hậu cần tiếp tế, hắn hoàn toàn không muốn. Nếu đã di làm lính, thì phải ra dáng một chút. Nếu không sau này cha biết mình làm một đầu bếp còn không bị đánh chết? Hắn cũng không dám trêu vào cha hắn. Nhưng chủ chiến binh chủng chắc chắn phải lên chiến trường, Chu Duy Thanh đương nhiên hy vọng có thể tìm một binh chủng an toàn một chút. An toàn là ưu tiên số một, người này luôn cho rằng sợ chết là bản tính của con người, hắn cũng không có cái khái niệm thấy chết không sờn lòng này.
Trong mắt tiểu đội trưởng toát ra một tia giảo hoạt, nói: "Đơn giản thôi, tất nhiên là cung tiễn thủ rồi.Cung tiễn thủ luôn đứng ở phía sau, cho dù cần tiến lên trước bắn tên, cũng sẽ lui lại về sau trước khi binh chủng chủ chiến hai bên va chạm. Trừ phi quân ta toàn diện tan vỡ, nếu không, cung tiễn thủ tuyệt đối sẽ không tiếp xúc trực tiếp với địch nhân."
Nghe xong lời của hắn, Chu Duy Thanh nhất thời vui mừng: "Tốt, cái này được, đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ đến binh chủng ưu tú nhất của Thiên Cung Đế Quốc chúng ta, quan quân đại ca, ta đăng kí cung tiễn thủ." Cung tiễn thủ luôn đứng phía sau, hơn nữa lại được chiến sĩ bảo vệ, điểm này thì hắn biết.
Tiểu đội trưởng thấy quỷ kế đã thành công, cười hắc hắc, lúc này mới ngồi thẳng dậy, cầm bút hỏi: "Tên, tuổi."
"Ta gọi là Chu Duy..." Chu Duy Thanh thiếu chút nữa báo ra tên của mình, lập tức sửa lời: "Ta gọi là Chu Tiểu Bàn. 16 tuổi." Từ nhỏ đã sống ở gia đình quý tộc, hơn nữa lại là con trai độc nhất, hắn tuy chỉ 13 tuổi nhưng đối với nhân tình thế sự, hắn so với thiếu niên bình thường đều hiểu biết hơn nhiều, nếu quyết định đi lính, hiển nhiên không thể để cha phát hiện, bởi vậy hắn tạm thời đổi tên. Về cái tên Chu Tiểu Bàn này là tên tục của hắn, đã không dùng 10 năm rồi, tự nhiên không sợ cha tra được. "Chu Tiểu Bàn? Ngươi cũng không béo a!" ( Bàn có nghĩa là béo) Quan quân vừa lầm bầm vừa điền bản ghi chép, đối với việc Chu Duy Thanh báo 16 tuổi hắn không chút hoài nghi.
Rất nhanh, ghi danh xong, đem bảng đưa cho Chu Duy Thanh, chỉ vào