Thiên Châu Biến

Cùng Sinh Cùng Tử (2)


trước sau


Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: “ Vậy những kỹ năng thác ấn thuộc tính khác của ngươi là gì vậy?”
Chu Duy Thanh đáp: “ Tà ác thuộc tính không có, ta không tìm được Thiên thú phù hợp, nhưng dường như trong thuộc tính này tựa hồ như có kỹ năng tồn tại. Phong thuộc tính là Phong Chi Trói Buộc, còn Không gian thuộc tính là Không Gian bình di.”
“ Phong Chi Trói Buộc? Không Gian bình di?” Thượng Quan Băng Nhi thất thanh kinh hô. Hai kỹ năng này theo nàng mà nói như sấm động bên tai, chỉ có từ Tông cấp Thiên thú mới có thể thác ấn được kỹ năng cao cấp như thế. Một cái là thuộc kỹ năng hạn chế, còn cái kia là một cái kỹ năng cường đại có thể bảo vệ tính mạng. Độ khó khi thác ấn những loại kỹ năng này cực cao, chỉ có những cường giả tu vi đạt đến Tông cấp mới dám đi thử nghiệm. Hơn nữa mình còn chưa bao giờ nghe qua mấy cái kỹ năng như Hắc Ám chi xúc, Chưởng Tâm Lôi Bạo cùng với cái kỹ năng tà ác quỷ dị kia. Chu Tiểu Béo mặc dù tu vi chỉ có Nhất châu không hơn… nhưng những kỹ năng này vẫn có thể dựa vào thực lực của hắn mà tiến hóa. Nếu như tương lai hắn có thể đột phá Lục châu mà tiến vào tông cấp…
Nghĩ đến đây mà Thượng Quan Băng Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, trong đầu chi hiện lên mấy chữ: Thật quá đáng sợ!

“ Tiểu Béo, ngươi không nên nói cho ta biết. Đối với Thiên Châu Sư như chúng ta mà nói thì Ý Châu kỹ năng chính là bí mật lớn nhất. Huống hồ, những kỹ năng của ngươi lại cường đại như thế. Thật xin lỗi, ta vốn không nên hỏi.” Thượng Quan Băng Nhi có chút áy náy nói.
Chu Duy Thanh cười hahả một tiếng, nói: “ Giữ bí mật cũng chỉ là với người ngoài. Đối với ngươi ta còn phải giữ bí mật sao?” Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên liền đẩy tốc độ lên cao hướng về phía Thượng Quan Băng Nhi rồi cả hai cùng bổ nhào xuống đất. Bởi vì tốc độ quá nhanh, nhất thời cả hai người lăn như quả hồ lô dưới đất. Mà cùng lúc hắn bổ nhào về phía Thượng Quan Băng Nhi thì một mũi tên vô thanh lặng lẽ tiến nhập vào trong bóng tối.
“ Lại là tên kia.” Chu Duy Thanh lập tức đoán được người nào đến. Bất luận là tên pháp hay thực lực đều ở trên hai người bọn hắn. Vô Thanh Tiễn này thực sự quá đáng ghét.
Thời điểm hắn từ tháp canh kia nhảy xuống, Thiên lực chỉ còn chừng hai thành, dù tứ đại tử huyệt thủy chung toàn lực vận chuyển, Thiên lực có khôi phục lại được một chút nhưng vẫn không đủ để điều động Phách Vương Cung.
Lúc Thượng Quan Băng Nhi ngã lăn ra đất, đồng thời nàng không chút tiếng động phóng xuất ra Vô Thanh Truy Tung Tiễn. Thân thể vừa mới ổn định, Tử Thần Cung rung lên, Vô Thanh Truy Tung Tiễn vô thanh vô thức đã bay ra ngoài.
Đối với hai người bọn họ mà nói, uy hiếp lớn nhất lúc này chính là kỹ năng Vô Thanh Tiễn của Bạch Cửu, những Ngự Châu Sư khác của Khắc Lôi Tây có lẽ là mạnh hơn Bạch Cửu nhiều, nhưng ở phương diện tốc độ chưa hẳn có nhiều xuất sắc, Bạch Cửu này tốc độ chẳng những cực kỳ nhanh, lại trong bóng tối này có thể khiến cho uy lực của Vô Thanh Tiễn tăng lên gấp bội. Có hắn quấy rối, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không thể nào chạy nhanh được.
Vô Thanh Truy Tung Tiễn của Thượng Quan Băng Nhi nhắm thẳng vào Bạch Cửu, hắn không hề hoang mang, viên thể châu thứ tư trên tay quang mang chói sáng, rồi hạ xuống, Một tấm thuẫn nhẹ nhàng màu phỉ thúy xanh nhạt đã xuất hiện che chắn trước người của hắn. Keng, một tiếng giòn vang lên, Vô Thanh Truy Trung Tiễn liền va chạm với chiếc thuẫn.

Đi theo Bạch Cửu truy đuổi có hơn mười vị Thể Châu Sư, trong đó hầu hết thực lực đều là Tam Châu, Tứ châu cấp bậc. Chính là có hai người tu vi đạt đến Ngũ Châu cấp bậc, thực lực tuy mạnh mẽ nhưng thứ họ am hiểu lại không phải là tốc độ. Trong mười người chạy theo đó thì chỉ có năm tên là có tăng phúc về tốc độ.
Thượng Quan Băng Nhi một chút cũng không dừng lại, một mũi tên nữa liền xuất hiện, lập tức cùng Chu Duy Thanh tiếp tục chạy như điên, mượn cây cối trong rừng che chắn rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Cửu phía sau cũng truy đuổi không ngừng nghỉ, những cái khác

thì không nói, riêng chuyện bị dọa cho tè ra cả quần là hắn đã không chịu được nỗi nhục này rồi. Việc này làm cho hắn lửa giận ngút trời, thật quá mất mặt, mặc dù khi còn bé hắn đái dầm đến mười tuổi mới dứt, nhưng cũng là hơn mười mấy năm qua không có lặp lại sao? Không báo thù này thì sao có thể làm người? Huống chi hắn còn nhận ra có cả Thượng Quan Băng Nhi, đây không phải là cơ hội tốt nhất để giết nàng ta sao? Đáng tiếc là lão sư mình còn chưa chạy tới, nếu không…
Nhanh chóng cân nhắc lại một chút, Thượng Quan Băng Nhi là toàn mẫn Thiên Châu Sư, Chu Duy Thanh có cái đùi phải tà ma thần kỳ kia, nên tốc độ của hai người tương đối khả quan. Nhưng chính là tu vi của bọn họ quá thấp, một là Nhị châu, còn người kia là Nhất châu. Thiên lực của Thượng Quan Băng Nhi bất quá bây giờ cũng chỉ là Thiên tinh lực đệ bát trọng thôi. Mà những người truy kích bọn họ tuy không am hiểu về tăng phúc tốc độ, nhưng thực lực lại hơn hẳn, thấp nhất cũng đã đạt đến Tứ châu cảnh giới. Thiên lực cường đại hòa cùng Bản mạng châu tăng phúc, tốc độ so với hai người cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Một đuổi một chạy, chỉ có cung tên là không ngừng giao phong, mặc dù Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh cũng có lấy cung tên ra đánh trả, nhưng dù sao ba, bốn Ngự Châu Sư trong đội ngũ truy kích bọn họ đều có kỹ năng bảo vệ tính mạng. Tuy rằng cũng có bị thương, nhưng đều không phải là vết thương trí mạng. Lấy Bạch Cửu cầm đầu, sáu tên Ngự Châu Sư đều truy đuổi không ngừng nghỉ, hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng được thu hẹp.
Đối với Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh mà nói, tin tức Chu Duy Thanh đã khôi phục lại được không ít Thiên lực là tốt nhất bây giờ. Từ lúc chạy trốn đến giờ, tốc độ chạy trốn của hắn phần lớn là lợi dụng tác dụng của cái đùi phải tà ma cổ quái ấy, một thân Thiên lực hầu như không hề tiêu hao. Hơn nữa Bất Tử Thần Công khôi phục Thiên lực tốc độ vượt xa thường nhân, chỉ có nửa canh, Thiên lực của hắn đã khôi phục được sáu, bảy thành.
Đúng lúc này, phía trước cách đó không xa, một tiếng gầm gừ trầm thấp cách đó không xa đột nhiên vang lên, ngay sau đó một đôi mắt màu xanh biếc hiện ra trong tầm mắt của Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh.

Thượng Quan Băng Nhi kinh hô lên một tiếng: “ Là Thảo Nguyên Thiên Lang, Sư cấp Thiên thú rất khó đối phó. Bọn chúng tuy là không quá mạnh, nhưng sống quần cư. Thế nào lại gặp bọn chúng, phiền toái lớn đây.”
“ Lên Cây.” Chu Duy Thanh quyết định thật nhanh, sói không có năng lực leo trèo, gặp bọn chúng trước mắt leo lên cây là lựa chọn tốt nhất. Dĩ nhiên, bọn chúng là Tùng Lâm Thiên Lang, chính là thiên thú, cũng không thể đánh đồng với những con sói bình thường khác.
“ Ngao ô----“ một tiếng Lang Hào vang lên, ngay sau đó liền lan tràn, trong nhất thời, không có ai có thể biết được có bao nhiêu con Thảo Nguyên Thiên Lang xuất hiện, tốc độ rất nhanh hướng bên này lao đến.
Những con Thảo Nguyên Thiên Lang này cũng không đồng nhất cùng nhau lao đến, dường như bọn chúng cũng đã có chuẩn bị kỹ càng, chính diện xung phong có, từ hai bên hông bọc đánh cũng có, không chỉ có hai người Chu Duy Thanh, ngay cả mấy người truy đuổi cũng bị bao vây lại.
“ Mẹ kiếp.” Buồn bực trong lòng Bạch Cửu thì khỏi phải nói đến, “ thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp vây kín mau rút lui. Nhớ kỹ, không nên công kích những con Thiên Lang ghê tởm này, một khi có sát thương, bọn chúng sẽ không chết không thôi.” Truy kích Thượng Quan Băng Nhi tuy là trọng yếu, nhưng cái mạng nhỏ của mình còn trọng yếu hơn a. Bạch Cửu không chút do dự liền quay đầu bỏ chạy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện