Đang trong lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền vào một âm thanh yếu ớt: “ Chu Tiểu Béo, ngươi đã quay lại?”
Chu Duy Thanh sợ hết hồn, vội vàng từ trên giường nhảy xuống ẩn nấp: “ Người nào a? Đã nửa đêm, đừng có mà dọa người a!”
Tấm mành cửa trướng bồng vén lên, Thượng Quan Băng Nhi một thân bố y đã từ ngoài đi vào. Thần sắc của nàng rất bình tĩnh, bộ mặt lạnh lẽo không giống như bình thường. Không hiểu tại sao, bộ dáng của nàng bây giờ khiến cho Chu Duy Thanh cảm thấy cực kỳ bất an: “ Băng Nhi, ngươi đây là?” Chu Duy Thanh có chút thấp thỏm nhìn nàng.
Thượng Quan Băng Nhi dừng cách trước mặt hắn khoảng hai thước, cất giọng thản nhiên hỏi: “ Tên ngươi hẳn là Chu Duy Thanh, không phải Chu Tiểu Béo, nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái Chu Thủy Ngưu có đúng hay không?”
Đến lúc này Chu Duy Thanh không thừa nhận cũng không được nữa rồi, đành lúng túng nói: “ Ừ, bất quá, nhũ danh của ta là Chu Tiểu Béo.”
Thượng Quan Băng Nhi khe khẽ gật đầu: “ Tốt, rất tốt. Đáng lẽ ta phải nghĩ đến sớm hơn. Khó trách ngươi cùng Tiêu Sắt quen thuộc như vậy. Ta thật khờ nhỉ, Chu Duy Thanh, Chu Tiểu Béo. Mẹ ta nói, trên đời này loại nam nhân ghê tởm nhất chính là loại nam nhân chỉ biết nói dối. Ngươi tốt lắm, rất tốt.” Nói xong câu đó, nàng liền quay mặt định rời đi.
Chu Duy Thanh vừa mới định đuổi theo nàng thì Thượng Quan Băng Nhi đã quay lại rút bội kiếm ra, lạnh lùng nói: “ Ngươi đừng có đến đây, nếu không ta sẽ giết ngươi.” Bỏ lại mấy câu này, nàng lại một lần nữa đắc ý kiên quyết quay mặt rời đi.
Nhìn theo hướng nàng rời đi, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy mình đúng là khóc không ra nước mắt a! Điều này sao có thể trách ta? Ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết ta là nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái, nhưng người còn có thể để cho ta lưu lại trong quân doanh ư?
Đúng lúc ấy thì, mành cửa vừa mới hạ xuống lại mở ra, Chu Duy Thanh đang vui mừng nghĩ đến Thượng Quang Băng Nhi hồi tâm chuyển ý, lại phát hiện ra là lão ba của mình.
“ Tiểu tử thúi, vừa rồi mới quên hỏi ngươi. Hiện tại ngươi cùng Thượng Quan Băng Nhi đã như vậy thì Công chúa điện hạ tính sao?”
Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi: “ Công chúa điện hạ? Không phải ta đã nói Ngài đi từ hôn rồi sao?”
Chu Đại nguyên soái hừ lạnh một tiếng: “ Từ hôn? Ngươi đừng nói với ta, nếu có bản lĩnh thì ngươi đi mà thuyết phục cha nuôi người, Lão tử cũng không sao cả.” Nói xong Chu Đại nguyên soái liền quay người vén mành định rời đi, đúng thời điểm ấy, hắn liền dừng bước, đưa lưng về phía Chu Duy Thanh cất giọng: “ Mục tiêu của nam nhân là giữ được hai, bảo trụ được một! Phát triển thêm ba bốn năm sáu bảy. Người lớn chúng ta đơn bạc, Bất luận ngươi có phát triển như thế nào, chúng ta cũng nuôi được tốt. Mẹ kiếp, con thỏ nhỏ chết tiệt này, chưa đến mười bốn tuổi đã làm ra chuyện như vậy, lúc Lão tử mười bốn tuối vẫn còn…, ngày mai cút nhanh cho lão tử, cái này là quà sinh nhật dành cho người.”
Một túi đồ đen tuyền bay đến trước mặt Chu Duy Thanh. Khi hắn tiếp được, Chu Đại nguyên soái cũng đã rời đi.
Kia đồ đen tuyền rất nhẹ, sờ cảm giác mềm mại. Chu Duy Thanh vừa mượn ánh đèn nhìn thì phát hiện, dĩ nhiên là một cái áo bó sát người màu đen, mềm mại như tơ lụa, nhưng mặt ngoài màu đen mơ hồ còn có một tầng quang mang ngân sắc nhàn nhạt.
Hắn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của ta…, đột nhiên Chu Duy Thanh cảm thấy hai mắt mình có chút ươn ướt. Hắn đã rất muốn đuổi theo Chu Đại nguyên soái nhưng thân thể không động. “ Cha, cảm ơn ngươi. Sau này ta nhất định làm cho ngươi vì ta mà kiêu ngạo. Người ta sẽ gọi ngươi là Cha của Chu Duy Thanh, chứ không còn phải gọi ta là nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái. Ân, ta phải đi cáo biệt Ngao tỷ tỷ một chút mới được.”
Sáng sớm, Thượng Quan Băng Nhi đeo bọc hành lý của mình, gương mặt lạnh lùng đi ra khỏi quân doanh. Vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy vẻ mặt cười làm lành của Chu Duy Thanh, đang đeo bọc hành lý đứng nơi đó.
“ Ngươi tới đây làm gì?” Thượng Quan Băng Nhi dừng lại, mang theo bộ mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm cất giọng hỏi.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: “ Tất nhiên là cùng ngươi rời khỏi đây rồi. Ta đã nói rồi, bất luận ngươi ở chỗ nào, ta cũng sẽ theo ngươi.”
Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng: “ Nơi này là quân doanh, nếu ngươi dám tự tiện rời đi, không sợ sẽ bị trị tội sao?”
“ Là lão ba để cho ta đi cùng ngươi đến Thiên Cung doanh.”
Thượng Quan Băng Nhi sửng sốt một chút, khóe miệng toát ra một tia thần sắc tự giễu: “ Đúng a! Ngươi là nhi tử của Chu Đại nguyên soái.” Nói xong câu đó, nàng quay người lại, liền phóng thích ra Bản mạng châu, nhanh chóng chạy băng băng hướng phía xa đi.
Chu Duy Thanh cũng không dám chậm trễ, Thuộc tính luân bàn liền xoay tròn, dừng lại ở Phong thuộc tính, đồng thời chân phải phát lực, theo sát phía sau. Hai người cứ như vậy, một trước một sau rời khỏi đại doanh.
Khi thân ảnh của bọn họ dần dần rời xa, thì trước cửa quân doanh thân ảnh của Tiêu Như Ngao từ từ hiện ra, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang một nụ cười nhưng thập phần buồn bã: “ Tiểu Duy, ta chúc phúc cho các ngươi. Tỷ tỷ ở quân doanh chờ các ngươi trở lại.”
Vừa nói xong, nàng đã quay người rời đi, chỉ để lại trong không trung âm thanh du dương của nàng: “Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dã lão, ngã hận quân sinh trì, quân hận ngã sinh tảo. . ."( Ta sinh ngươi chưa sinh, ngươi sinh ta đã già, ta hận ngươi sinh trễ, ngươi hận ta sinh sớm…)
Thiên lực tăng lên, tốc độ của Chu Duy Thanh theo đó mà cũng tăng lên mấy phần. Bất quá, hắn chỉ chủ yếu dựa vào lực lượng cường đại của chân phải giúp thân thể di chuyển, chỉ có như thế mới miễn cưỡng theo kịp Thiên châu sư như Thượng Quan Băng Nhi dốc toàn lực. Hơn nữa, hiện tại tầng thứ nhất của Bất Tử Thần Công hắn đã vượt qua, toàn bộ năm đại tử huyệt đã tự động hấp thu Thiên lực bỏ sung cho tự thân sử dụng, nên hắn có thể kéo dài thời gian với tốc độ chạy