Mưa rơi suốt đêm qua, hiện tại dù chỉ còn lất phất nhưng chưa thấy dấu hiệu tạnh, bên trong ngôi nhà cỏ từng giọt nước rơi lộp độp, khiến gian phòng đơn sơ vô cùng ẩm ướt, cảm giác dính nhơm nhớp, tựa hồ không có một chỗ nào khô ráo. Nếu như không khí có thể đem ra vắt khô, chắc hẳn A Chấp cũng sẽ có vài chậu nước. A Chấp đang rất đói bụng, nếu trời không mưa, nàng đúng là có thể đi lên núi tìm chút gì để ăn, một ít quả dại, hoặc là đặt bẫy, cho dù không bắt được động vật lớn thì cũng ngẫu nhiên có thỏ hoang chuột rừng. Ngoại trừ thợ săn, người bình thường rất ít khi đi vào chỗ núi sâu đầy rẫy thú hoang. A Chấp nghĩ đến số mình cô độc nhưng thật sự không chịu nổi cái đói, đành đi vào trong núi.
Kỳ thật ở nhà nàng vẫn có chút lương thực, ngày thường nàng không nỡ ăn, đến khi thật sự đói không chịu nổi nữa, mới lấy một ít ra nấu. Mấy ngày qua bởi vì mưa lớn nên không thể ra cửa, A Chấp chỉ có thể nấu chút cháo, cũng chưa bao giờ dám thả nhiều ngô vào, tựa như hiện tại, nàng nắm một ít ngô, luyến tiếc cho nên run tay làm ngô rớt trở lại trong bình. Sau đó nàng bỏ thêm đậu và vài chén nước vào nồi, đây là thức ăn của nàng cả ngày hôm nay.
Không khí ẩm ướt, A Chấp đánh lửa rất lâu, đám củi kia mới cháy, lúc này chính là thời điểm nàng thích nhất bởi vì có điều kỳ vọng. A Chấp nghĩ đến sự tồn tại của mình là để tìm kiếm một bữa cơm có thể ăn no, liền cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Ánh lửa trong bếp chiếu rọi lên khuôn mặt A Chấp, mơ hồ có thể thấy được, ngũ quan của nàng vô cùng xinh đẹp.
A Chấp vừa nấu xong nồi cháo liền nghe thấy thanh âm gõ cửa, ban đầu nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, rất hiếm ai muốn bước vào căn nhà này, người ta tránh nàng đều không kịp. Sau đó tiếng gõ cửa lớn hơn một chút, A Chấp mới xác định bản thân không nghe lầm, thật sự có người đang đứng ngoài kia, nàng liền đứng dậy đi mở cửa. Bất quá nàng thực tò mò rốt cuộc đó là ai, đã hơn một tháng qua nàng chưa nhìn thấy người nào cả.
Cửa mở ra, là một nữ tử trẻ tuổi, trên người tất cả đều ướt đẫm.
"Cây cầu phía trước bị lũ lụt cuốn trôi, ta không thể ra khỏi núi, ta có thể vào nhà trú mưa được không?" Tô Hoàn Thanh hôm qua vào núi hái thảo dược chỉ mọc ở nơi này, nhưng chưa kịp hạ sơn thì trời đổ mưa to. Nàng tránh mưa dưới một tảng đá lớn suốt đêm, khi thấy chỉ còn lất phất liền muốn xuống núi, lại phát hiện cây cầu độc mộc bắc qua sông đã bị lũ cuốn đi. Quanh chỗ này, nàng chỉ tìm được một căn nhà lẻ loi gần bờ sông. Nhìn thấy trong phòng bay ra khói bếp, nàng biết có người cư trú liền tới gõ cửa. Nhưng kỳ thật nàng không nghĩ tới người ra mở cửa lại xinh đẹp diễm lệ như vậy, có thể nhìn ra được là một nữ tử thiên sinh lệ chất, bất quá lại không phải tướng mạo tốt lành gì.
Khuôn mặt A Chấp lộ vẻ khó xử nhìn nữ tử đứng bên ngoài, nàng biết đối phương nhất định là người từ nơi khác tới đây.
"Nếu không tiện thì cũng không sao." Tô Hoàn Thanh thấy người trước mặt không tình nguyện cho mình tiến vào, liền từ bỏ.
"Đợi đã!" A Chấp thấy nữ tử phải đi, liền nhanh chóng gọi lại: "Ta cũng không phải không