A Chấp co thân thể lại, nàng một chút cũng không dám làm A Thanh phát hiện điểm dị thường, bất quá chính bản thân nàng cũng không biết mình là bị làm sao.
"Thật sự không có việc gì." A Chấp hoảng loạn nói.
"Không có việc gì thì tốt, chúng ta cùng trở về thôi." Ngữ khí Tô Hoàn Thanh rất mềm nhẹ.
"Ừm." A Chấp dùng sức gật gật, nàng cao hứng cho nên lập tức đem cảm giác khác thường vừa rồi ném ra sau đầu, bởi vì không có gì quan trọng hơn so với chuyện A Thanh vẫn ở lại đây.
Cả hai cùng đi về phía căn nhà tranh hẻo lánh, A Chấp lén lút ngắm người đang đi bên cạnh. Tô Hoàn Thanh thấy nàng nhìn mình, liền mỉm cười. A Chấp cảm thấy nụ cười của A Thanh khiến nội tâm nàng đặc biệt ấm áp, chưa từng có ai có thể mang lại sự ấm áp đến cho nàng như thế, thậm chí cả bà cũng không. Bà thu nhận nuôi dưỡng nàng, đối xử với nàng cũng rất tốt, nhưng cả hai đều đã bị người ta cô lập lâu lắm rồi, tính cách khó tránh khỏi có chút quái đản quái gở. Ngày thường bà không thích nói chuyện, chỉ khi tâm tình tốt mới có thể trò chuyện cùng nàng, rất nhiều thời điểm đều chìm đắm trong thế giới riêng. Tuy A Chấp biết bản thân thực sự bất tường nhưng nàng không hề bi quan, còn ánh mắt của bà luôn tràn ngập sự đáng thương đau khổ, tựa hồ thời thời khắc khắc đều nhắc nhở mình bi thảm đến mức nào.
A Thanh thực sự bất đồng với những người khác, tuy rằng nàng cũng không thích nói chuyện nhưng luôn lắng nghe chuyện mình kể, hơn nữa còn để người đối diện biết nàng rất nghiêm túc nghe. Ánh mắt mà nàng nhìn mình luôn nhu hòa như vậy, không mang theo bất kỳ ác ý và sợ hãi nào cả, cũng không phải thương hại. Điều này khiến A Chấp cảm giác được sự tự do và bình đẳng, tựa hồ bản thân là một người bình thường chứ không phải tai họa. Cho nên, mới quen biết A Thanh mấy ngày nhưng A Chấp luôn cảm thấy nàng là người mình thích nhất trong số những người đã từng gặp qua.
Về đến nhà, Tô Hoàn Thanh liền đi chuẩn bị thảo dược để giúp A Chấp trị thương.
"Không cần phiền toái, qua mấy ngày là khỏi thôi. Kỳ thực thân thể của ta có khả năng tự lành tốt hơn người bình thường nhiều, nói ta mệnh ngạnh, ta cảm thấy cũng không hẳn là chuyện xấu." A Chấp cho rằng không cần để ý đến vết thương nhỏ như vậy, tuy đã nổi lên dấu vết bị ứ máu nhưng hai ba ngày sau sẽ tan. Bất quá nàng cũng cảm thấy mình xác thật mệnh ngạnh, từ nhỏ đến giờ, số lần mà nàng bị bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là lần nghiêm trọng nhất, trong vòng ba ngày, bệnh không cần chữa liền