"Được rồi, ngươi cùng ta ở chung phòng vậy." Tô Hoàn Thanh mềm lòng nói.
"A Thanh là người đối xử với ta tốt nhất trên đời." A Chấp vui vẻ nói, vui sướng đều viết ở trên mặt, viết ở trong ánh mắt. Đôi mắt câu nhân tỏa sáng lấp lánh, tựa như ánh trăng sáng tỏ trong đêm đen.
Thấy A Chấp cao hứng bởi vì một chuyện nho nhỏ, Tô Hoàn Thanh cảm giác tâm mình cũng không khỏi mềm mại theo.
Mỗi khi A Chấp nhìn ánh mắt nhất quán ôn nhu kia, trong lòng luôn có loại cảm giác vừa nóng lại vừa ngứa ngáy, tựa hồ muốn độc chiếm A Thanh làm của riêng, xúc cảm mãnh liệt làm cho A Chấp cảm thấy đến một ngày, nhất định mình sẽ nhịn không nổi.
Ban đêm, A Chấp tắm rửa xong, liền bò lên giường chờ trước.
A Chấp không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tô Hoàn Thanh ngồi thiền, đôi khi, nàng cảm thấy mình cách trái tim A Thanh gần gũi như vậy, nhưng cũng có đôi khi, nàng lại cảm thấy A Thanh ở xa như thế, xa đến mức làm nàng bất an và sợ hãi. Loại cảm giác này bởi vì sự biến mất của A Thanh mấy ngày nay mà đã đạt tới cao trào. Giờ phút này cho dù đã tìm thấy A Thanh, nàng vẫn không bình tĩnh được, ngược lại càng thêm bất an, bởi vì nàng biết đây đều là dấu hiệu A Thanh sắp rời khỏi.
Tô Hoàn Thanh ngồi thiền xong, thời điểm mở to đôi mắt liền phát hiện A Chấp đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chuyên chú kia không hiểu sao lại khiến nàng có chút kinh hãi.
"Ngươi lại nhàm chán nhìn chằm chằm ta?" Tô Hoàn Thanh mở miệng hỏi, A Chấp đọc sách viết chữ, thậm chí học y, đều thập phần tích cực chủ động, chỉ có ngồi thiền lại trước sau không học, thà rằng nhàm chán cũng không muốn thử.
"Ta không cảm thấy nhàm chán." A Chấp lắc đầu nói, chỉ có thời điểm A Thanh ngủ và ngồi thiền, mình mới có thể không kiêng nể gì mà ngắm nàng. A Chấp không những không cảm thấy nhàm chán mà thực sự rất thích những khoảnh khắc đó.
"Bảo ngươi cùng ta ngồi thiền, ngươi không có hứng thú, bảo ngươi đi ngủ trước, ngươi lại không chịu." Tô Hoàn Thanh thập phần bất đắc dĩ, đôi khi A Chấp sẽ vô cùng bướng bỉnh, tỷ như luôn chờ mình ở cửa thôn trước kia, cũng tỷ như nhất quyết muốn xem mình ngồi thiền.
"Ta nhìn A Thanh ngồi thiền, trong lòng cũng sẽ bình tĩnh, hơn nữa ta nhìn A Thanh, liền cảm thấy cao hứng." A Chấp nói.
"A Chấp......" Tô Hoàn Thanh vẫn luôn biết đối phương quá mức ỷ lại vào mình, hiện giờ biết nàng đem mình trở thành người quan trọng nhất, trong lòng nhịn không được bắt đầu lo lắng. Nếu có một ngày, mình không bên cạnh nàng nữa, A Chấp sẽ làm gì đây? Tô Hoàn Thanh xưa nay không hy vọng bản thân và những người bên cạnh có ràng buộc quá sâu, nhưng hôm nay nhận thấy A Chấp đối với mình ỷ lại như thế, sao nàng không lo lắng cho được?
"Hả?" A Chấp nhìn về phía người kia, nàng cảm thấy hôm nay A Thanh rất nhiều lần đều là muốn nói lại thôi, thật muốn biết A Thanh rốt cuộc muốn nói cái gì.
"A Chấp, ngươi