Buổi tối, A Chấp ở phòng chờ Tô Hoàn Thanh trở về, hôm nay, phần lớn thời gian của A Thanh đều bị Triệu Tập bá chiếm, khiến cho nội tâm A Chấp thập phần khó chịu. Nhưng là nàng không quyền không thế, còn có thể làm cách nào đây, đành yên lặng chịu đựng, yên lặng chờ đợi.
A Chấp chờ rất lâu rất lâu, nàng tháo xuống kim thoa trên đỉnh đầu, viết lộng lung tung lên mặt bàn vốn dĩ bóng loáng, để lại không ít dấu vết, ngang dọc đan xen, có vẻ thập phần hỗn độn, tựa như tâm cảnh của nàng hiện tại. Nói đến kim thoa kia, thậm chí một thân y phục trên người nàng, đều là Triệu Dịch ban thưởng.
Thời điểm A Chấp bởi vì chờ quá lâu đến mức quên cả giờ giấc, liền nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, làm nàng từ trong thế giới của bản thân mà bừng tỉnh. A Chấp thầm nghĩ, nhất định là A Thanh đã trở lại, nhanh chóng đặt kim thoa lên búi tóc, sau đó vui sướng chạy ra mở cửa.
"Sao ngươi còn chưa ngủ, lại đang đợi ta." Tô Hoàn Thanh nói chính là câu khẳng định.
"Một mình một người, ta ngủ không được." A Chấp thành thật hồi đáp, Tô Hoàn Thanh chưa trở lại, nàng xác thật không ngủ nổi.
"Luôn bướng bỉnh như vậy, nói như thế nào cũng không nghe." Tô Hoàn Thanh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
"Ta như vậy có phải khiến A Thanh khó xử hay không?" A Chấp hơi bất an.
"Ta chỉ là không đành lòng, lần nào cũng làm ngươi phải chờ ta." A Chấp bướng bỉnh, đôi khi xác thật sẽ khiến cho Tô Hoàn Thanh sinh ra một ít áp lực, nàng cũng không hy vọng A Chấp để ý mình quá mức như thế, bởi nàng luôn cảm thấy đó là một loại ràng buộc.
"Chỉ cần A Thanh không cảm thấy khó xử, ta đều sẽ vui." Những chuyện có thể làm vì A Thanh đều sẽ khiến nàng vui sướng, chỉ cần A Thanh không phản cảm là tốt rồi.
"Bướng bỉnh một chút cũng không sao, chẳng qua, lần sau ngươi không thể chính diện mâu thuẫn với Hoàng Thượng lần nữa. Ngỗ nghịch hắn là tội khi quân, tuy tính tình hắn tốt lại dễ nói chuyện, nhưng chung quy vẫn là Hoàng đế quyền cao chức trọng. Ta có thể giúp ngươi nhất thời, lại không thể giúp ngươi một đời. Hơn nữa nếu thường xuyên như vậy, khó tránh khỏi sẽ mang đến cảm giác cậy sủng mà kiêu." Tô Hoàn Thanh nói, sau khi bước chân vào cõi trần tục cũng nên đối nhân xử thế khéo léo đưa đẩy một chút, miễn làm bản thân chịu mệt mỏi không cần thiết.
"Ta hiểu rồi, lần sau sẽ không như vậy." A Chấp cúi đầu, nhẹ giọng hồi đáp. Kỳ thật nàng cũng biết hành động của mình quá mức tùy hứng, cũng biết mỗi lần để A Thanh giúp mình giải vây, sẽ khiến A Thanh mỗi một lần lại thiếu nợ Triệu Tập thêm một ít ân tình, đương nhiên A Chấp sẽ không vui khi nhìn đến tình huống như vậy. Hơn nữa hiện giờ nàng đã thay đổi chủ ý, ngày sau không những sẽ không đắc tội Triệu Tập mà còn làm mọi cách để lấy lòng. Nếu có thể mượn đao giết người dĩ nhiên là tốt nhất, cho dù không thể thì lấy lòng Triệu Tập cũng là trăm lợi mà không một hại. Nếu một ngày kia, Triệu Tập thật sự dùng quyền lực để bức bách A Thanh tiến cung, mình cũng sẽ đi theo A Thanh. Chỉ cần không phải rời bỏ A Thanh, những chuyện khác, nàng đều có thể nhẫn.
"A Chấp, ngươi ở lại chỗ này, thật sự phải chịu nhiều ủy khuất." Tô Hoàn Thanh thấy nàng ngoan ngoãn đáp ứng, làm sao còn dám nói nửa câu