Sau khi Tô Hoàn Thanh xuất cung liền về nhà ở một đoạn thời gian ngắn, sau lại tới đạo quan bái phỏng sư phụ Thiên Huyền Tử, là sư huynh của Thiên Cơ Tử. Hiện giờ Thiên Huyền Tử đã đem chức vị quốc sư nhường cho sư đệ ở Khâm Thiên Giám.
“Sư phụ.” Tô Hoàn Thanh nhìn thấy sư phụ mà mình luôn kính trọng, lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi.” Thiên Huyền Tử nhìn ái đồ, không khỏi lắc đầu.
“Sư phụ vì sao lắc đầu?” Tô Hoàn Thanh hỏi.
“Mấy năm nay ngươi ra ngoài hành nghề y, chính là động chạm một đoạn nghiệt duyên?” Thiên Huyền Tử hỏi.
Tô Hoàn Thanh lập tức nghĩ đến người đó là A Chấp, bất quá trong lòng nàng lại không muốn đem duyên phận giữa mình và A Chấp trở thành nghiệt duyên. Nhưng nghĩ tới thái độ hiện giờ của A Chấp, Tô Hoàn Thanh lại có chút không chắc chắn, nghe sư phụ nói xong, nàng càng cảm thấy bất ổn.
“Có lẽ là vậy.” Tô Hoàn Thanh không chắc chắn, hồi đáp.
“Ngươi trêu chọc đến cũng không phải là người bình thường.” Thiên Huyền Tử nhìn Tô Hoàn Thanh cảm thán nói, tai tinh nhập thế, e rằng thiên hạ gặp họa.
“Sẽ như thế nào?” Tô Hoàn Thanh khẩn trương căng thẳng, ngược lại không phải nàng lo lắng bản thân, mà càng lo lắng cho A Chấp.
“Duyên kết đã hạ, sợ là nan giải, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Thiên Huyền Tử trả lời, duyên kết cũng là kiếp.
“Nàng sẽ không sao phải không?” Tô Hoàn Thanh lo lắng hỏi.
“Mệnh nàng thật sự cứng cỏi, kỳ thực chính ngươi phải tự cầu nhiều phúc.” Thiên Huyền Tử nói.
“Nàng không sao là tốt rồi, ta không ngại.” Tô Hoàn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, số mệnh A Chấp đã đủ khổ sở, chỉ hy vọng trời cao có thể thương nàng vài phần.
Thiên Huyền Tử nhìn Tô Hoàn Thanh, nhẹ nhàng lắc đầu, lại không hề nói thêm gì nữa.
Nơi mà Tô Hoàn Thanh từ nhỏ thường xuyên lui tới nhất chính là đạo quan và hoàng cung. Đạo quan cũng coi như là một nửa gia đình của nàng, vì thế Tô Hoàn Thanh liền ở lại.
Sau đó, cũng không thấy A Chấp đến tìm mình, điều này làm cho Tô Hoàn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
A Chấp cũng không phải không muốn đi tìm Tô Hoàn Thanh, mà bởi Triệu Dịch lãnh binh tới Cao Lệ liền đưa nàng theo cùng, vừa đi chính là vài tháng.
Hán Vương bình định phản loạn, khải hoàn hồi triều. Hoàng đế lệnh hắn đem binh trú tại Yến Kinh, đem quân quyền giao phó cho Yến Kinh tiết độ sứ, sau đó hồi kinh phục mệnh. Nhưng Hán Vương không hề đem quân quyền giao cho Yến Kinh tiết độ sứ, mà là trực tiếp lãnh binh tiến vào kinh thành, dụng ý như vậy, không cần nói cũng biết.
Thượng thư đại thần kiến nghị với Hoàng đế Triệu Tập, nhanh chóng điều binh từ nơi khác đến, trước tiên phải trấn áp Hán Vương mưu phản.
Triệu Tập lại không nghe theo các đại thần trong triều, chỉ án binh bất động.
Các đại thần thấy vậy, hoàn toàn không hiểu nổi trong hồ lô của Hoàng đế bán loại dược gì.
Thời điểm Hán Vương tới gần kinh thành, mắt thấy liền phải binh nhung tương kiến thì trong cung lại truyền đến tin tức, Hoàng đế vì bệnh tật đã băng hà, truyền ngôi cho Hán Vương.
Đến khi Triệu Dịch biết Triệu Tập băng hà, nội tâm liền chấn động không thôi, hắn biết Triệu Tập hết lòng tuân thủ lời hứa, đem đế vị chắp tay nhường lại cho mình. Điều này khiến kẻ sắp có được ngôi vị Hoàng đế như hắn cảm thấy một trận hổ thẹn, nhưng Triệu Dịch biết, hiện giờ chuyện cũng đã xảy ra, chỉ có thể tiếp tục kiên định tiến về phía trước, một bước đều không cho phép rút lui.
A Chấp cũng không nghĩ Triệu Tập lại trực tiếp thoái vị nhường ngôi cho