A Chấp lôi kéo Tô Hoàn Thanh trò chuyện, lâu lắm rồi chưa nói nhiều như vậy, đến nỗi nàng cảm giác như cằm mình muốn rơi xuống. Nhưng nàng cũng ngại nói ra điều này vì sợ A Thanh giễu cợt, tuy rằng A Thanh thoạt nhìn cũng không phải người hay giễu cợt. Bất quá cho dù cằm sắp rớt xuống thì A Chấp vẫn muốn nói, vì thế nàng chống cằm tiếp tục trò chuyện.
Tô Hoàn Thanh thật sự vô cùng ngạc nhiên, nữ tử kia đã nói suốt hai ba canh giờ cũng chưa hề dừng lại, thầm nghĩ A Chấp không thấy mỏi miệng hay sao? Bất quá A Chấp nói cái gì, Tô Hoàn Thanh đều lặng lẽ lắng nghe, cũng ở thời điểm thích hợp khẽ gật đầu.
Tô Hoàn Thanh tới đây là giữa trưa, đến khi A Chấp nói mệt thì sắc trời đã tối sầm xuống. A Chấp lúc này mới nhớ, mình hẳn là nên đi nấu cơm mới đúng. Nếu không có vị khách bất ngờ này, nàng dự tính hôm nay chỉ ăn một bữa cơm vào buổi trưa sau đó sẽ không ăn nữa. Rốt cuộc tồn lương cũng không còn nhiều, gần đây lại luôn mưa nên nàng không cách nào vào núi. A Chấp vốn không có đất canh tác, vì vậy nàng đã khai hoang một mảnh đất nhỏ ở gần bờ sông, trồng chút rau dưa đỗ đậu.
Ngày thường nàng vào núi bắt thỏ hoang và những thứ tương tự, một số không bán được sẽ để lại ăn, có thể bán thì sẽ đi lên thị trấn đổi một ít gạo thóc và đồ dùng sinh hoạt. Bất quá không phải lần nào cũng đều có thể bắt được thỏ hoang thú rừng, cho nên nàng sống tương đối túng quẫn. Thời điểm A Chấp làm ăn mày hai năm thường xuyên phải chịu đói, cũng từng trải qua loại cảm giác cận kề cái chết vì vậy ngày thường nàng thích tích trữ lương thực, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Vì chiêu đãi Tô Hoàn Thanh, A Chấp liền chạy xuống bếp, nàng vẫn nấu cháo, thả vào nồi hai bắp ngô và đỗ đậu, thêm nhiều nước giống như trưa nay.
Chỉ là sau cơn mưa to kia, phần lớn củi gỗ đều bị mưa dột, số còn lại cũng thập phần ẩm ướt cho nên đá lửa đánh đã lâu vẫn không cháy được. A Chấp ngồi xổm trước bệ bếp hơn nửa canh giờ, cũng không lên lửa.
"Có cần ta giúp đỡ?" Tô Hoàn Thanh hỏi, tuy rằng nàng cũng không biết mình có thể giúp cái gì.
"Không cần, ta có thể tự làm được." A Chấp bướng bỉnh trả lời, nàng cũng không tin hôm nay mình không nấu được, nên vẫn tiếp tục dùng đá lửa vật lộn với đám củi ẩm ướt kia.
Mười lăm phút sau rốt cuộc bếp cũng lên lửa, A Chấp ngồi trên đống cọc gỗ thận trọng cho thêm củi, chỉ sợ không cẩn thận lại dập tắt, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Tô Hoàn Thanh. Dung mạo của A Thanh xác thật chỉ có thể xem như thanh tú, không tính là mỹ mạo, nhưng không biết vì sao nàng luôn cảm thấy đó là gương mặt đẹp nhất mà mình từng gặp, hàm chứa vẻ đẹp siêu việt bất phàm.
Lát sau nàng đã nấu xong cháo, vẫn thật loãng nhưng so với giữa trưa thì tốt hơn rất nhiều. A Chấp cũng vẫn giống như lần trước, lấy phần nước ở bên trên bỏ vào bát của mình sau