Tuy rằng A Chấp đúng là mệnh ngạnh, nhưng cổ độc thêm rượu độc cũng đủ khiến nàng nguyên khí đại thương, dưỡng bệnh hơn hai tháng mới khôi phục bảy tám phần, hơn nữa thời điểm cổ trùng bò ra cũng làm yết hầu bị tổn hại, ngữ khí của nàng không còn mềm nhẹ dễ nghe như trước mà mang theo mấy phần khàn khàn.
“Kinh thành truyền đến tin tức, bởi vì Thanh Nhi vẫn luôn không chịu ăn cơm, hơi thở thoi thóp, rốt cuộc Hoàng đế đã chịu thỏa hiệp, đưa Thanh Nhi trở về Tô gia tu dưỡng. Đại khái một tháng trước, Thanh Nhi đã rời khỏi nhà họ Tô, lại không biết đi đến nơi nào. Hiện giờ ngươi có thể tự xuất hành, nếu ngươi cùng nàng thật sự có duyên phận, sẽ tự nhiên tái kiến.” Thiên Cơ Tử nói, hai tháng qua, hắn sợ A Chấp không chịu được nóng nảy mà trở lại kinh thành, cho nên vẫn luôn trông coi A Chấp, hiện giờ Thanh Nhi đã thoát khỏi hoàng cung, hắn không cần sợ nàng hồi kinh nữa.
“A Thanh thật sự đã thoát thân!?” A Chấp nghe vậy, ngữ khí khó nén kích động hỏi hắn.
Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu.
“Ta rõ ràng là muốn cười……” A Chấp vừa mỉm cười, vừa dùng tay áo lau đi giọt lệ không biết thế nào lại tuôn rơi.
“Ngươi thật sự không theo ta tu hành, hóa giải nghiệp chướng?” Thiên Cơ Tử hỏi.
“Ta không cần tu hành, ta phải về thôn, ta phải đợi A Thanh trở về, ta sẽ lập tức trở về……” Thiên Cơ Tử nói trên người A Chấp chồng chất nghiệp chướng khó giải, hai tháng qua vẫn luôn có ý đồ thuyết phục nàng theo hắn tu hành. Nhưng nàng đối với chuyện tu hành nửa điểm hứng thú đều không có, vả lại ngay cả hi sinh tính mạng nàng cũng dám, thật khổ cực mới chờ tới kết quả hôm nay mà lại theo đường tu hành, quả thực là chuyện hoang đường viển vông, đời này, nàng có chết cũng sẽ không đi tu hành!
“Thật là nghiệp chướng chấp mê bất ngộ, được rồi, chỉ cần ngươi không làm hại chúng sinh bách tính, những chuyện khác liền tùy ngươi.” Thiên Cơ Tử nhìn bộ dáng A Chấp vội vàng rời khỏi, lắc đầu nói. Hắn chỉ là thương tiếc ái đồ bị nàng gây họa, không thể tiếp tục tu hành, Thanh Nhi có duyên tu đạo như vậy, tiếc thay.
Hai tháng qua, A Chấp phiền chán Thiên Cơ Tử đến độ gần như muốn giết chết nam nhân này, cũng may nàng vẫn niệm tình hắn là sư phụ của A Thanh, mới nhịn xuống ác ý tràn ngập, đừng tưởng rằng nàng không biết, lão đạo sĩ kia chính là cảm thấy A Thanh bị mình gieo họa, chẳng thể một lòng tu đạo cho nên mới khuyên mình cũng đi tu. Hết thảy những người quấy nhiễu nàng cùng A Thanh, đều làm nàng cảm thấy chán ghét.
A Chấp về thôn chờ Tô Hoàn Thanh trở lại, nàng cảm thấy sau khi A Thanh thoát thân nhất định sẽ tới nơi này, chỉ là chờ hết ngày này đến ngày khác, vẫn không thấy người kia đâu. Mỗi ngày nàng đều lo lắng, vạn nhất bản thân mình nghĩ sai rồi, A Thanh không trở lại mà là tiếp tục vân du tứ hải hành y thì sao? A Chấp nóng lòng muốn đi tìm nàng nhưng cũng sợ vạn nhất mình rời khỏi thôn, A Thanh tới tìm lại không thấy mình, chuyện này khiến nội tâm A Chấp thập phần rối rắm.
Theo lý mà nói, sau khi Tô Hoàn Thanh rời khỏi kinh thành, nếu muốn hồi thôn hẳn đã sớm tới nơi, nhưng A Chấp đợi hơn một tháng còn không thấy nàng đến, dĩ nhiên sẽ làm A Chấp thập phần lo âu