- Đồ lừa đảo! Đại lừa đảo!
Một giọng hét đầy phẫn nộ vang lên, theo sau đó là tiếng giày giẫm lên nền gạch bỏ chạy.
Trương Huyền bất lực xuôi tay:
- Ta thực sự không phải là đồ lừa đảo mà là lão sư của học viện… Ta chỉ muốn ngươi trở thành học viên của ta thôi. Hơn nữa, cho dù ta có là kẻ lừa đảo, cũng đâu cần thêm chữ “đại” vào? Làm như ta đã phạm phải tội ác tày trời lắm vậy.
Lẩm bẩm xong, chợt nhớ tới lời hiệu trưởng, Trương Huyền xoa xoa thái dương:
- Người thứ 17 rồi! Nếu hôm nay vẫn không tuyển được học sinh nào, ngày mai ta sẽ bị cho cuốn gói về nhà!
Trương Huyền vốn không phải người của thế giới này mà là quản lý thư viện của một trường đại học rất đỗi bình thường ở địa cầu. Hắn chỉ nhớ là có vụ cháy lớn, sau đó… có lẽ là không có sau đó. Hắn tỉnh lại một lần nữa thì đã đến với thế giới này.
Cũng khá giống với miêu tả trong tiểu thuyết, lấy võ đạo làm đầu, kẻ mạnh làm vua!
Vốn cho rằng mình xuyên qua một gia đình nghèo khó, chịu bi thảm từ hôn, sau đó phấn đấu trở mình, vinh quy trở về… Xem ra hắn đã nghĩ nhiều rồi. Đến nơi này, hắn mới phát hiện ra mình không phải là học viên mà là… lão sư.
Lão sư bi kịch nhất học viện này!
Lớp học của người khác đều đông đúc đến mức không đủ chỗ ngồi. Vậy mà lớp học của hắn lại không có nổi một người. Hắn khó khăn lắm mới lôi kéo được vài người, cuối cùng đều mắng hắn là “lừa đảo” rồi bỏ đi!
Hắn tìm hiểu nguyên nhân, người bị hồn của hắn xuyên qua không chỉ thực lực kém nhất trong các giáo viên, đến tầm nhìn cũng vô cùng kém, không nhìn ra cái gì. Quan trọng… là còn dạy sai, học viên đồng loạt tẩu hỏa nhập ma!
Chuyện này giống như bệnh viện chữa chết người, ảnh hưởng đến danh tiếng, bị người khác khinh bỉ. Dù là học viên mới, từng người từng người đều bỏ đi, rất sợ rơi vào tay hắn, bị dạy đến nửa sống nửa chết!
Không có học viên, lại bị chỉ trích. Đánh giá giáo viên năm ngoái, đứng hạng nhất từ dưới lên, thậm chí còn đạt điểm 0 duy nhất trong lịch sử.
Tâm trạng buồn bã, mượn rượu giải sầu, kết quả toại nguyện mà chết. Bản thân hắn trùng hợp mượn xác xuyên không đến đây.
Năm học mới bắt đầu, học viện ra tối hậu thư, nếu lớp của hắn năm nay không chiêu mộ được học sinh nào sẽ xóa bỏ tư cách lão sư của hắn!
Hôm nay đã có 17 học viên ghé qua lớp học của hắn nhưng vừa mới nghe tên, tất cả đều bỏ chạy, giống như gặp phải quái vật, chạy càng nhanh càng tốt.
- Xem ra phải nghĩ cách lừa một người mới được!
Trong lòng đang suy nghĩ cách mở lời lôi kéo người, hắn liền thấy một nữ tử vẻ mặt ngơ ngác ló đầu vào cửa.
- Xin hỏi, đây có phải lớp học của lão sư Lục Tầm không?
Giọng nói ngọt ngào, đáng yêu, dáng người thanh tú.
Lão sư Lục Tầm, giáo viên nổi tiếng của học viện, lớp học luôn đông nghẹt, vô số người ngưỡng mộ tìm đến.
- Chính là nàng!
Thấy người tự chui đầu vào lưới, mắt Trương Huyền liền sáng lên.
Lật lại ký ức kiếp trước một lượt, hắn ngồi yên lặng trên ghế, điệu bộ giống như một thế ngoại cao nhân:
- Nàng muốn bái hắn làm lão sư?
Nữ tử gật đầu như con chim sẻ, đôi mắt đen nhánh ánh lên sự tôn sùng:
- Ta nghe nói lão sư Lục Tầm là giáo viên giỏi nhất học viện Hồng Thiên. Học viên của lão sư đều rất phi phàm. Mọi người đều lấy làm vinh dự được vào lớp của lão sư!
- Tin đồn chưa chắc đã đúng. Lão sư và giày giống nhau, quan trọng là có hợp hay không! Lão sư giảng có hay đến mấy, không hợp với năng lực của nàng, sẽ không có tiến bộ, thậm chí còn có thể thụt lùi! Lão sư không có danh tiếng, nhưng hợp với lý luận của nàng, sẽ nhanh chóng tiến bộ, tu vi tăng nhanh!
- Thật vậy à… Ta cũng nghe ca ca con nói như vậy!
Nữ tử sững lại một lúc, hai mắt có chút mê man:
- Nhưng mà, ta không biết mình hợp với lớp học như thế nào!
Thấy nữ tử mắc bẫy, mắt Trương Huyền sáng lóa. Hắn do dự một lúc, những hiền triết Karl Marx, Narcissus hiện lên trong đầu, tỏ vẻ khó xử:
- Gặp nhau là duyên. Thế này nhé, ta cũng là một lão sư trong học viện, giúp người xem căn cốt, thiên phú, tính cách miễn phí, nhân tiện giới thiệu một lão sư thích hợp cho nàng!
- Vậy thì phiền lão sư quá!
Không ngờ gặp được lão sư tốt bụng như vậy, nữ tử vui mừng gật đầu.
- Nàng hãy biểu diễn một chút tu vi cho ta xem đi!
Trương Huyền mắt nửa nhắm nửa mở, tỏ vẻ không quan tâm tí nào.
- Dạ!
Hự hự hự!
Chỉ trong giây lát, trong phòng có quyền phong rít lên. Từng đường khí kình như du long chạy loạn xạ trên người nữ tử. Khí tức khắp toàn thân ngưng tụ không tiêu tan, uy phong mà không hiện, thể hiện căn bản của nàng cực tốt.
- Được rồi, ta nhìn thấy rồi. Bình thường nàng nghiêm túc tu luyện, nền tảng vững chắc, thiên phú tuyệt vời, là thiên tài hiếm có!
Một bài quyền đánh xong, Trương Huyền gật đầu hài lòng.
Cái này hắn học được từ người lão sư bói trên địa cầu, lời nói mát lòng, hiểu biết rộng rãi, không những khó phát hiện ra điểm sai, ngược lại có vẻ như rất đúng.
- Đặc biệt là sức mạnh trên hai chân nàng, giống như bàn long. Nhất cử nhất động, giống như nước sông cuồn cuộn, vô cùng vô tận. Nếu sau này chịu khó tu luyện, nhất định rất có tiền đồ…
- Lão sư ơi, chân con từng bị thương. Y sư nói, cơ bản là bị tàn phế rồi…
Nữ tử ngắt lời của hắn, ánh mắt có chút nghi ngờ.
- Bị thương…
Trương Huyền đỏ mặt. Nhưng mà da mặt hắn dày, người khác khó nhận ra. Hắn tiếp tục đoán mò:
- Nàng nghĩ là ta không nhìn ra ư? Lúc nãy khi nàng phát huy sức mạnh, ta đã biết! Sở dĩ nói như vậy, là vì… không phá thì không lập! Tuy hai chân nàng bị thương, nhưng lại có được cơ duyên mà người khác không có. Nếu sau này biết nắm bắt, lực công kích của chân, sẽ trở thành lực chiến đấu mạnh nhất, khiến người khác không theo kịp.
Nói chung cũng là lừa dối. Có thể nói loạn thì nói loạn. Cứ kiếm được một đứa đệ tử rồi tính tiếp.
- Cơ duyên? Lão sư, là loại cơ duyên nào vậy?
Mắt nữ tử sáng lên.
Sau khi bị thương ở chân, nàng luôn cảm thấy không bằng người khác, vô cùng tự ti. Không ngờ lại còn có thể trong họa được phúc.
- Cơ duyên này, có thể giúp nàng một lần bay lên trời, trở thành người đứng đầu trong đám học sinh mới cũng nên. Dù sao khả năng thiên phú của nàng vốn đã rất tốt, là thiên tài tuyệt thế. Nhưng mà…
Trương Huyền thao thao bất tuyệt, thiếu chút là lấy luôn cuốn “Như Lai Thần Chưởng” ra.
Nghe nói có thể trở thành người đứng đầu trong đám học sinh mới, lại được khen là thiên tài, nữ tử không kìm nổi vui mừng, hớn hở hỏi liền mấy câu:
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng mà…
Trương Huyền thở dài một tiếng. Tiếng thở dài giống như là thấy một nhân tài sắp bị vùi lấp:
- Lão sư có thể nhìn ra cơ duyên này, cả học viện không có nhiều! Tính cả ta thì chỉ có ba người. Hai người kia, ba năm trước đã không nhận học viên nữa rồi. Vì vậy… ta
cũng không dám mở lời giúp nàng…
- Không nhận học viên mới?
Nữ tử vốn ôm hy vọng lớn, nghe câu nói này ánh mắt bất chợt buồn bã. Sau đó như nghĩ ra điều gì đó nàng liền nhảy cẫng lên nói:
- Họ không nhận học viên mới, vậy lão sư… có nhận học viên không?
- Ta đương nhiên vẫn nhận. Chỉ là, nàng cũng thấy đó, ta không màng danh lợi, cũng không có nhiều thời gian!
Trương Huyền tỏ vẻ khó xử:
- Nếu không phải nhân tài cùng có duyên với ta, ta sẽ không dễ dàng nhận lời…
Vù!
Vẫn chưa nói hết câu, nữ tử quỳ xuống đất:
- Ta biết lão sư thanh cao, hãy nhận ta làm đồ đệ! Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không để lão sư mất mặt!
Trong lòng Trương Huyền vui mừng, trên mặt vẫn tỏ vẻ khó xử:
- Ta và nàng quả thật có duyên. Chỉ là… nàng cũng thấy đó, ta thích yên tĩnh…
- Học viên xin hứa nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không làm phiền lão sư!
Thấy hắn có chút do dự, nữ tử liên tục gật đầu, vẻ mặt thành khẩn.
- Học viên của ta không nhiều, trên phương diện tài nguyên có thể không bằng lão sư khác. Lại còn bị người khác chỉ trích…
Trương Huyền nói tiếp.
- Vậy ư… Con nghe nói tài nguyên tu luyện rất quan trọng…
Nữ tử do dự một lúc.
Sư phụ nhận tài nguyên ở học viện, có liên quan đến thành tích giảng dạy và số lượng học viên. Nếu tài nguyên không nhiều, tu luyện rất khó tiến bộ.
- Ha ha, ta cố ý thử thách nàng mới nói như vậy. Nếu lòng nàng đã quyết, thành tâm nhận ta làm lão sư, ta đành miễn cưỡng, nhận nàng làm học viên!
Thấy nữ tử chần chừ, Trương Huyền lập tức cắt ngang, vội vàng nói:
- Xác nhận thân phận đi!
- Nhanh vậy ư…?
Không ngờ lão sư này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nữ tử có chút kinh ngạc. Nhận xong lệnh bài xác nhận thân phận do Trương Huyền vừa đưa cho, đang suy nghĩ rốt cuộc có nên xác nhận hay không, nàng liền thấy Trương lão sư vô cùng điềm tĩnh trước đó kéo bàn tay mình, lấy ra một con dao nhọn nhẹ nhàng rạch một đường. Một giọt máu nhỏ xuống ngọc bài.
Vù!
Hào quang lóe lên.
- A…
Nữ tử ngẩn người.
Không phải lúc nãy lão sư còn nói để suy nghĩ, không màng danh lợi mà? Sao hành động lại nhanh như vậy? Hơn nữa… còn chuẩn bị trước cả dao?
- Kể từ bây giờ, nàng chính là học viên của ta!
Đã nhỏ máu nhận lão sư, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, quay lại dáng vẻ cao nhân:
- Nàng tên là gì?
- Thưa lão sư, ta là Vương Dĩnh!
Biết là không thể thay đổi, nữ tử không nói nhiều nữa, khuôn mặt ngây thơ gật đầu.
- Ừ, cầm lệnh bài thân phận, đi nhận chăn đệm, sách vở. Tiện thể tìm chỗ ở của mình luôn đi! Ngày mai bắt đầu học. Đến đây tìm ta là được.
Trương Huyền hất tay.
- Vâng!
Vương Dĩnh gật đầu, xoay người rời đi.
- Phù! Lừa thành công một người!
Thấy nữ tử trở thành học viên của mình, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Thật không dễ dàng gì. Nếu không phải hắn đã nhìn thấy nhiều kỹ xảo chiêu dụ trên mạng, sợ rằng hôm nay khó mà thành công.
Có được học viên là có thể tránh được vận rủi bị khai trừ, trong lòng Trương Huyền nhẹ nhõm. Ngay lập tức, hắn cảm thấy tinh thần thoải mái vô cùng. Chút hoài niệm về thân phận trước đây còn quanh quẩn trong đầu cũng dần dần biến mất.
- Yên tâm đi. Nếu đã biến thành ngươi, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt!
Trước kia tên Trương Huyền đó vì không chiêu mộ được học viên mà chết, không cam lòng. Lúc này có được học viên, lo lắng cuối cùng cũng vô hình vô bóng mất đi. Cho đến phút này, Trương Huyền cũng xem như hiểu rõ thân thể này.
Ầm ầm!
Hoàn toàn hiểu rõ thân thể, Trương Huyền đang muốn tiếp tục chiêu mộ thêm vài học viên nữa, chợt đầu óc rung lên. Từng hồi âm thanh vang lên ầm ầm.
“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là cỏ rác…
“Nhật nguyệt doanh trắc, thiên địa hữu khuyết…”
(*)
Ầm ầm!
Các ngôn từ huyền bí khiến hắn hoa mày choáng mặt. Tiếp đó trong đầu xuất hiện một cung điện to lớn. Phía trên có bốn chữ lớn phát sáng.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán!
Đẩy cửa bước vào, vô số sách trên kệ, bao la các loại sách, thoạt nhìn không thể thấy điểm cuối.
“Lẽ nào đây là quà xuyên không? Thư viện? Trời ơi, kiếp trước ta là người quản lý thư viện. Tại sao đến thế giới này, lại vẫn như vậy”
Quà của người khác là báu vật, là các loại đồ vật hiếm có. Bản thân mình sao lại là thư viện? Trương Huyền cảm thấy trước mắt tối om, suýt chút nữa là ngất xỉu.
“Thư viện? Để làm gì? Lẽ nào sau này đánh nhau, người khác ném kiếm, ta ném sách?”
“Để xem thử là sách gì?”
Trong lòng tỏ vẻ cam chịu, Trương Huyền đưa tay với sách trên kệ, muốn xem thư viện này rốt cuộc có tác dụng gì. Nhưng mà với tay hắn mới phát hiện, tay đi xuyên qua kệ sách, không cầm được cuốn sách nào.
“Ngươi đang đùa ta ư? Đưa cho ta thư viện nhưng lại không cho lấy sách, xem cũng không được, rốt cuộc muốn làm gì?”
Trương Huyền đơ mặt không nói được lời nào, khóc không ra nước mắt.
***
(*) Nhật nguyệt doanh trắc, thiên địa có thiếu (Thiên tự văn): Mặt trăng mặt trời luân phiên thay đổi, trời đất không hoàn mỹ.