Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Quỷ Vực huyễn thành (2)


trước sau

“Không có thực lực thì cũng đừng tới, lâm trận sợ hãi, không dám tiến về phía trước thì lăn trở về. Vạn Quốc liên minh các ngươi đã ném người này lên thì đừng làm cho chức nghiệp Danh sư như chúng ta bị mất mặt!

“Hiện tại sợ hãi cũng đã chậm rồi...

...

Nghe thấy lời nói của Nhược Hoan công tử, tất cả Danh sư tham gia trận đấu đều cười lạnh.

Là người thứ nhất đi vào, tương đương với là người liều đầu tiên, trên tâm lý khó tránh khỏi sẽ mang theo bóng mờ. Tất cả mọi người nhìn lại, vị Trương Huyền này không muốn lên, còn để cho Nhược Hoan công tử mở miệng, rất rõ ràng bản thân đã bị sợ hãi.

Kết hợp với tuổi tác và tu vi của hắn, cho nên vẻ xem thường đã lộ rõ trên mặt mọi người.

“Yên tâm đi, người thứ nhất vượt quan so với người cuối cùng vượt quan, hiệu quả tương đương. Trong nội thành Kỳ Môn Độn Giáp liên tục biến hóa, không có một lần giống nhau. Coi như biết trước đó gặp phải cảnh tượng gì thì người phía sau cũng không có giá trị tham khảo!

Cho rằng đối phương đang lo lắng tới chuyên này, Hồng sư cười cười cười: “Mặt khác, trong một nén nhang mà không ra, công kích sẽ tự động biến mất, coi như tu vi không đủ thì cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng!

“Không cần lo lắng, ta có thể ứng phó được...

Thấy đối phương muốn thay mình đi lên, Trương Huyền cười cười rồi vẫy tay.

Quỷ Vực huyễn thành này nghe qua rất là đáng sợ, hắn cũng không quá quan tâm.

“Mời!Thấy hắn đồng ý, không có chút e ngại nào, trên mặt Hồng sư hiện lên vẻ tán dương, hắn vẫy vẫy tay.

“Ừm!

Đáp một câu, Trương Huyền nhấc chân đi vào.

Thấy hắn đã biến mất ở trước mắt, lúc này Nhược Hoan công tử mới cười khổ nói: “Đương nhiên ta biết ngươi có thể ứng phó, ta sợ là... Quỷ Vực huyễn thành không ứng phó được ngươi a...

Nói thật, hắn đã ở chung không ít thời gian với người này, cho nên cũng biết rất rõ về đối phương.

Thoạt nhìn mơ mơ màng màng, thế nhưng vừa ra tay, tất nhiên có thể hù chết người khác.

Không nói Ngô trưởng lão, Bạch trưởng lão đã bị hắn tra tấn tới mức sắp điên. Lại nói lúc ở Băng Nguyên cung, nói là muốn mượn Âm Dương đầm tu luyện, kết quả... Âm Dương đầm còn không có thấy thì đã chạy trước dùng hết mẫu thủy của người ta...

Ra bài quá không theo lẽ thường.

Quỷ Vực huyễn thành này thoạt nhìn rất lợi hại, để người khác xông vào thì hắn còn yên tâm một chút. Nhưng để tên này đi vào, ai biết đối phương sẽ làm ra chuyện thiêu thân gì chứ?

“Chỉ mong sẽ không xảy ra chuyện...

Đặt tay lên ngực, vẻ mặt Nhược Hoan công tử lúc đỏ lúc trắng.

“Không cần lo lắng, Trương sư năng lực siêu quần, sẽ không có nguy hiểm!

Thấy sắc mặt hắn không dễ nhìn, Tống Siêu đi tới rồi nói.

Những ngày này không nhìn thấy Trương Huyền, hắn thường xuyên đi Danh sư đường. Cho nên cũng đã sớm quen biết với Nhược Hoan công tử.

Bọn hắn đều bị Trương sư “Tàn phá”, cho nên cũng coi như có cùng chủ đề. Lại thêm xuất thân đều không kém, trên người mang theo khí thế quý công tử. Vì vậy tuy rằng là đối thủ, nhưng cũng có loại hương vị cùng chung chí hướng.

“Khụ khụ, thứ ta lo lắng không phải là Trương sư sẽ gặp nguy hiểm, mà là... Vừa nói được một nửa thì Nhược Hoan công tử ngừng lại: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều!

“Không lo lắng hắn gặp nguy hiểm? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng cho Quỷ Vực huyễn thành này gặp nguy hiểm ư?

Tống Siêu còn chưa lên tiếng thì đã thấy một thanh niên cách đó không xa hất ống tay áo lên, nói: “Thật sự là nực cười!

Hai người quay đầu nhìn lại, người vừa nói chuyện là một thanh niên có cái mũi cao ngất, lông mi rất đậm.

“Hàn Khí tông, Liêu Vũ Chí, là nhân vật xếp hạng thứ hai tiềm lực bảng gần với La Tuyền!

Nhược Hoan công tử lập tức
nhận ra được.

Người thanh niên này, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, thế nhưng bản lĩnh chân thực lại không thể khinh thường.

Đệ nhất thiên tài Hàn Khí tông, là nhân vật nhất đỉnh phong gần với La Tuyền, có thể đoạt giải quán quân năm nay.

“Chuyện này... Trương sư đúng là rất lợi hại... Không biết nên trả lời như thế nào, Nhược Hoan công tử đành phải có chút lúng túng nói.

“Lợi hại? Liêu Vũ Chí hừ một tiếng, nói: “Các ngươi không biết chỗ đáng sợ của Quỷ Vực huyễn thành này đâu!

“Đáng sợ? Hai người sửng sốt một chút, hỏi: “Chẳng lẽ Liêu huynh biết?

“Đương nhiên! Ta từng thấy qua giới thiệu về thứ này trên một quyển sách!Hất cằm lên, trong ánh mắt của Liêu Vũ Chí mang theo một chút ngạo nghễ.

Thứ này, rất nhiều đường chủ cũng không rõ ràng, thế nhưng hắn lại biết, cho nên mới coi mình học rộng tài cao.

“Quỷ Vực huyễn thành, bên trong có bày Kỳ Môn Độn Giáp, chia làm Tam Kỳ, Bát môn, Lục giáp, ở trong chứa những vật có linh tính như Giá trị phù, Đằng Xà, Thái Âm, Lục Hợp, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Cửu Địa, Cửu thiên. Khiến cho người tiến vào bên trong rơi vào trong sự sợ hãi vô tận, khó mà tự kềm chế được! Người tâm tính không đủ sẽ rất dễ dàng bị công phá phòng ngự của linh hồn, từ đó mất đi lòng tin với bản thân!

Hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt Liêu Vũ Chí thản nhiên, mang theo ý chỉ điểm giang sơn.

“Vị Trương sư này ta đã nghe nói qua, có thể đánh bại Nhược Hoan công tử ngươi, quả thực có chút bản lĩnh. Chỉ bằng vào chừng ấy tuổi đã đi đến tứ tinh, ta cũng có chút bội phục. Chỉ là... Tuổi còn nhỏ, quá thuận buồm xuôi gió, không có trải qua cản trở, tâm tính tất nhiên sẽ không đủ! Cửa này... Sợ rằng sẽ là chướng ngại lớn nhất của hắn!

Có thể trở thành người đứng đầu đoạt giải quán quân, không chỉ bản thân hắn mạnh mẽ mà cũng am hiểu phân tích.

Trương Huyền này mặc dù tuổi tác không lớn, thế nhưng có thể từ trong Vạn Quốc liên minh trổ hết tài năng, tất nhiên không đơn giản. Bởi vậy, hắn không có ý khinh thường một chút nào.

Chỉ là, thiên tài là thiên tài, đáng tiếc tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, tâm tính không đủ, sẽ là lỗ hổng lớn nhất của hắn.

Cửa này, hẳn ẽ không có cách nào thông qua được.

“Nếu như ta suy đoán không sai. Hắn vừa tiến vào bên trong có lẽ sẽ không kiên trì được năm đến mười phút đồng hồ. Sẽ lập tức tâm tính thất thủ, không có cách nào tự kềm chế được bản thân!Liêu Vũ Chí phân tích.

“Năm đến mười phút đồng hồ?

“Ừm! Thứ này quá lợi hại, ta đã âm thầm tính toán một chút, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì trong thời gian một nén nhang. Thời gian mà Hồng sư thiết kế vẫn rất là chính xác... Nhất định phải trong khoảng thời gian này đi ra ngoài. Nếu không, ai cũng không kiên trì nổi! Hắn nhỏ tuổi hơn ta nhiều như vậy, có thể kiên trì được năm phút đồng hồ trở lên đã coi như là không tệ rồi...

Liêu Vũ Chí vẫy tay, vẻ mặt cao ngạo, đang định tiếp tục nói tiếp thì đột nhiên sửng sốt. Hai mắt trợn tròn giống như gặp quỷ, cả người cũng cứng ngắc tại chỗ, bờ môi không ngừng run rẩy.

“Cái này... Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện