- Thần thức đọc sách pháp?
- Thánh giả nhị trọng?
Tất cả các danh sư trên đài dưới đài đều trợn trừng mắt, thế nhưng lại không hiểu gì cả.
Cái danh xưng này, đừng nói là gặp, ngay cả nghe cũng không có nghe qua.
- Phía trên võ giả là Hóa Phàm, phía trên Hóa Phàm là Bán Thánh, Tòng Thánh, Thánh giả. Có lẽ những cấp bậc này chư vị đều biết a!
Không có trực tiếp trả lời, Hồng sư còn hỏi ngược lại.
- Ừm! Mọi người gật đầu.
Ở đây hầu như đều là danh sư, mặc dù rất nhiều người có khoảng cách rất xa với cấp bậc kia, thế nhưng cũng vẫn nghe nói qua một chút.
- Bán Thánh và Tòng Thánh chỉ đơn thuần là một cấp bậc, mà Thánh giả giống như Hóa Phàm vậy. Đều tự mình chia làm cửu trọng!
Hồng sư nói tiếp.
Nguyên khí của Bán Thánh, Tòng Thánh và Hóa Phàm cảnh giống như Âm Dương vậy, chỉ là một cấp bậc nhỏ, mà Thánh giả thì lại là một cấp bậc lớn.
Giống như võ giả, cũng chia làm chín đẳng cấp.
- Trong đó, nhất trọng gọi là Trục Không cảnh, cũng chính là đồng nghĩa với việc đi đến loại cảnh giới này sẽ chân chính có thể bay đi. Nhị trọng gọi là... Thần Thức cảnh!
Khuôn mặt Hồng sư rất là ngưng trọng:
- Chỉ có đạt tới loại cảnh giới này thì mới có thể mở ra thai nhãn, sinh ra thần thức.
- Thần thức... Là cái gì?
Có người không nhịn được hỏi một câu.
Bọn họ đã từng nghe qua hồn lực, Vu hồn, thế nhưng chưa từng nghe qua cái gọi là thần thức.
Hồng sư nói:
- Thần thức là thủ đoạn đặc thù mà chỉ Thánh giả mới có. Chúng ta đều biết, tu luyện tới Hợp Linh cảnh, linh nhục hợp nhất là có thể rèn luyện linh hồn, khiến cho nó càng ngày càng cường đại!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh là một lần chuyển hướng. Đạt đến loại cảnh giới này, người tu luyện không chỉ rèn luyện thân thể, chân khí... Mà còn có linh hồn.
- Linh hồn càng ngày càng cường đại thì mới có thể làm ra một chút chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng được nổi. Điểm ấy, chư vị đạt tới cảnh giới này, tự nhiên có thể hiểu được. Điều ta muốn nói là, khi linh hồn đạt đến cảnh giới nhất định... Có thể rời thể mà ra, mặc kệ cái gì, cho dù bị che kín thì cũng có thể nhìn thấy tận mắt. Thậm chí so với con mắt nhìn thấy còn rõ ràng hơn... Đây chính là thần thức!
Hồng sư nói.
- Như vậy... Không phải là linh hồn tràn ra hay sao?
- Linh hồn có thể ly thể để quan sát... Khi đó mạnh cỡ nào chứ?
- Ý của Hồng sư như vậy, không phải là muốn nói... Trương sư đã có loại năng lực này, đạt tới... Thánh giả nhị trọng a!
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Thánh giả nhị trọng? Chuyện này sao có thể?
Trương Huyền cũng không hiểu ra sao, vừa rồi hắn mở miệng nói bậy, làm sao vị Hồng sư này càng tán dóc thì càng nói xa, lại còn nói tới Thánh giả cơ chứ?
- Đương nhiên Trương sư không có tu vi Thánh giả, mọi người cũng không cần gấp, hãy nghe ta nói hết thì sẽ hiểu!
Hồng sư lắc đầu:
- Lợi dụng thần thức để đọc sách là có thể không cần lật trang sách ra mà tùy ý quan sát. Chính vì vậy, Thánh giả mới có thể học tri thức cực nhanh, càng ngày càng cường đại.
- Trương sư, không phải là Thánh giả, vì sao cũng nắm giữ loại năng lực này chứ? Nếu như ta không có đoán sai, hẳn là... Một vị siêu cấp cao thủ đã đào thai nhãn của Thánh giả nhị trọng ra, lại dùng phương pháp đặc thù đặt lên trên người hắn, mới khiến cho hắn có
thể dùng để đọc sách, nhanh chóng ghi nhớ!
Vừa nói, Hồng sư cũng cảm thấy rung động.
Chỉ có Thánh giả mới có thể mở ra thai nhãn, mới có thể sinh ra thần thức.
Bởi vậy, nếu như có người đào ra thai nhãn, đặt ở trên người một vãn bối, xử lý thỏa đáng thì cũng có thể khiến cho vãn bối của mình nắm giữ loại năng lực này.
Đương nhiên, người như hắn không cách nào so sánh được với Thánh giả nhị trọng, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để nhìn sách, các tác dụng khác thì ít hơn nhiều.
Dù vậy, đối với danh sư cấp bậc thấp thì cũng đã coi như rất là nghịch thiên rồi.
Trong thời gian người khác nhìn một quyển sách, ngươi lại có thể nhìn mười bản, một trăm bản, còn so sánh thế nào đây?
Khó trách Trương sư trẻ tuổi như vậy mà đã tinh thông nhiều chức nghiệp như thế. Lý giải về Danh sư cũng đã đạt đến tình trạng khiến cho người ta hoảng sợ, hóa ra hắn đã nắm giữ loại năng lực này!
Chỉ sợ... Chính là Dương sư vì muốn làm cho hắn nhanh chóng tiến bộ cho nên mới làm ra chuyện này.
Đào thai nhãn của Thánh giả nhị trọng ra, đặt vào trên thân người khác, còn có thể dung hợp hoàn mỹ... Vị Dương sư này rốt cuộc đã đạt đến loại cảnh giới đáng sợ nào chứ?
Suy nghĩ một chút hắn cũng đã cảm thấy rất là kinh khủng!
Khó trách Mạc đường chủ cũng kiêng kỵ như vậy, lại còn lấy ra linh thạch thượng phẩm để lấy lòng, người mạnh như thế, cũng quả thực có vốn liếng để hắn lấy lòng.
- Đào thai nhãn của Thánh giả nhị trọng ra, đặt ở trên thân người khác?
- Đọc sách không cần lật giấy cũng có thể nhanh chóng đọc?
- Còn có thể nhìn thấy thư tịch bên trong trữ vật giới chỉ?
- Khó trách có thể trong vòng một canh giờ nhìn xong nhiều thư tịch như vậy, chỉ là... Nhìn xong đã có thể nhớ kỹ, như vậy cũng quá nghịch thiên!
- Đúng vậy a, đọc sách không phải là nhớ kỹ, nhìn nhanh mà lại còn nhớ kỹ, chuyện này mới là thật đáng sợ!
...
Nghe thấy Hồng sư giải thích, tới giờ mọi người mới hiểu được. Lúc lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Có thể đào thai nhãn của cường giả Thánh giả nhị trọng ra, bối cảnh của tên này thâm hậu tới cỡ nào chứ?
Mọi người khiếp sợ, Nhược Hoan công tử ở bên cạnh thì mí mắt xoay loạn, buồn bực một hồi.
Vừa rồi khi đọc sách xong hắn đã hỏi đối phương đọc được bao nhiêu. Đối phương lại trả lời gần giống như hắn, khiến cho hắn cao hứng hồi lâu, cảm thấy rốt cục lại một lần nữa có thể ngang hàng với tên này, kết quả...
Ngươi hơn hai vạn bản, sao lại xấp xỉ với hơn một ngàn hai trăm bản như ta chứ?
An ủi người ta, cũng nên có chút thành ý, không nên lừa gạt cho qua như thế nha!
- Được rồi, mặc kệ là phương thức gì, khảo hạch cửa này là trí tuệ. Trong thời gian ngắn ghi nhớ tri thức, Trương sư đã nhớ nội dung của hai vạn bản, lại còn chấn vỡ Đào Hà Chi Thư, xem như qua ải, chư vị không có ý kiến gì chứ?