Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Kỳ Trân lâu (1)


trước sau

Duỗi lưng một cái, Trương Huyền đi ra khỏi phòng.

Tu luyện liên tiếp thực sự có chút mệt mỏi.

- Lão sư!

Vừa tới sân nhỏ thì Viên Đào đã tiến lên đón, vẻ mặt như ăn phải mướp đắng.

- Lão sư, con có cảm giác... Gần đây tu luyện chậm hơn trước kia nhiều, chẳng biết tại sao, tinh lực một mực không có cách nào tập trung được...

Triệu Nhã, Lộ Xung rời đi, bốn học sinh còn lại cũng đều cảm nhận được áp lực. Cũng chuyên tâm muốn đuổi theo hai người kia, cũng không biết vì cái gì mà nửa tháng này, tu vi hắn dường như đã bị xiềng xích. Dù làm thế nào thì nhất định cũng không thể tăng tiến.

Người này trời sinh đã sợ lão sư trách cứ, cho nên mới không dám tới hỏi thăm.

Hôm nay hắn cũng không nhịn được nữa.

Bởi vì ngay vừa rồi, Vương Dĩnh đã lần nữa đột phá, nếu như không nhanh lên một chút thì hắn sẽ rất mất mặt.

- Không cần phải gấp, tình huống của ngươi ta đã biết, không phải là ngươi không chuyên tâm. Cũng không phải không có thiên phú, mà là... Huyết mạch Long tê trong cơ thể ngươi chưa thể tiếp tục mở ra, như vậy sẽ hình thành gông xiềng ở trong cơ thể, ràng buộc tu vi!

Trương Huyền gật đầu.

Tình huống của Viên Đào, trước mấy ngày trên lưng linh thú hắn đã nhìn ra.

Không phải hắn không có cố gắng, mà là vấn đề huyết mạch trong người.

Người nắm giữ thể chất đặc thù, thể chất hoàn toàn kích hoạt thì tu luyện sẽ giống như uống nước ăn cơm vậy, rất đơn giản. Thế nhưng nếu như không có cách nào kích hoạt, như vậy sẽ giống như gông xiềng, dù có tu luyện thế nào cũng là vô dụng.

Phương pháp kích hoạt thể chất nhiều vô số, thể chất đặc thù cũng ít, rất khó chiếm được truyền thừa hoàn chỉnh. Không ít người chân chính có thiên phú, bởi vì không tìm thấy hệ thống phương pháp, cũng không đủ tài nguyên cho nên từ đó mới phai mờ như mọi người.

Chính vì vậy, lúc trước Băng Nguyên cung muốn Triệu Nhã đi qua đó, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Thể chất Thuần Âm, Băng Nguyên cung có truyền thừa hoàn chỉnh, lại có tài nguyên vô hạn. So với một mình hắn tìm tòi còn mạnh hơn nhiều.

Hiện tại Viên Đào đã gặp vấn đề này, thể chất mới được mở ra khoảng chừng hai mươi phần trăm, tu vi đạt tới Hóa Phàm nhị trọng sơ kỳ. Hiện tại đã đến cực hạn, nếu còn muốn tăng trưởng, thì bắt buộc phải tiếp tục kích hoạt. Nếu không, huyết mạch Long tê nặng nề sẽ giống như gông xiềng, giam cầm huyệt đạo và kinh mạch, khó mà tiến lên.

Nếu như hắn tu luyện Thiên Đạo công pháp, như vậy nhất định sẽ không có vấn đề, đáng tiếc đây chỉ là bản rút gọn, phiền phức hơn không ít.

Mấy ngày nay hắn một mực cân nhắc, cũng đã nghĩ ra mấy phương án có thể làm được.

- Như vậy, ngươi kêu Tôn Cường đến đây. Bảo hắn hỏi thăm một chút, nhìn xem chung quanh có địa phương nào bán bảo vật hay không. Nếu có thì đi tìm một chút, nhìn xem có bảo bối phù hợp với thể chất của ngươi hay không!

Trương Huyền thản nhiên nói.

- Vâng!

Thấy lão sư đã sớm biết, Viên Đào cảm thấy ngại ngùng, cho nên vội vàng lui xuống. Chỉ trong chốc lát đã cùng Viên Đào đi tới.

- Thiếu gia, ta tìm người nghe ngóng tình huống chung quanh, chung quanh đây có Kỳ Trân lâu, khả năng sẽ có thứ mà người muốn!

Tôn Cường vội nói.

Hắn là quản gia, biết bổn phận của mình. Cho nên vừa đến đây hắn đã nghe ngóng bốn phía, biết được không ít tin tức.

- Kỳ Trân lâu?

Trương Huyền nhìn về phía hắn.

- Vâng, bên trong Kỳ Trân lâu này có rất nhiều bảo bối quý hiếm. Không ít thứ cực kỳ trân quý, giá trị không dưới pháp bảo Linh cấp thượng phẩm, thậm chí không ít thứ đều là trân phẩm. Chỉ là, có chút kỳ quái là... Những thứ kia chưa từng bán
ra, chỉ tặng người hữu duyên mà thôi!

Tôn Cường nói.

- Tặng?

Trương Huyền sững sờ.

Mặc kệ có bao nhiêu kỳ trân, bảo vật, tài sản. Nếu như không bán sạch mà còn đi tặng, như vậy còn không phải đền chết hay sao?

- Đúng vậy a. Chỉ có điều, không phải là tặng không, nhất định sẽ có đánh đổi.

Thấy vẻ mặt thiếu gia không tin, Tôn Cường cười cười:

- Nghe nói Kỳ Trân lâu có hai hàng cột đá, không biết bên trong dùng phương pháp gì để khóa lại bảo vật. Người muốn đi mua sắm kỳ trân có thể đi qua. Nếu như tìm hiểu, nhận ra cái thứ nhất thì sẽ có được một phần ban thưởng, nhận ra cái thứ hai thì sẽ là hai phần ban thưởng. Cái thứ ba thì là ba phần, theo thứ tự tăng lên, nói cách khác, nếu như ngươi có thể nhận ra đồ vật bên trong cột đá thứ năm mươi căn. Như vậy là có thể trực tiếp có được năm mươi phần!

- Điểm tích lũy có thể đổi tất cả bảo vật mà Kỳ Trân lâu có, chỉ cần điểm số đủ thì muốn lấy cái gì cũng có thể! Chỉ là... Trước khi phân biệt, nhất định phải giao nạp mười viên linh thạch trung phẩm xem như là tiền thế chấp. Một khi nhận ra sẽ thu linh thạch về, phân biệt không ra. Như vậy thật ngại quá, linh thạch sẽ phải nộp lên trên. Nói cách khác, một phần không chiếm được... Linh thạch sẽ thuộc về bọn họ!

- Ah!

Trương Huyền đã hiểu a.

Kỳ thật nói trắng ra là, chính là mượn nhờ tâm lý hiếu kỳ của mọi người để kiếm tiền, có chút giống như đánh bạc.

Bảo vật bị phong tỏa trong trụ đá, nhìn không thấy sờ không được. So với giám bảo cược vận còn khó nhìn ra hơn, muốn kiếm điểm tích lũy, nhất định sẽ không dễ dàng, thoạt nhìn mười viên linh thạch trung phẩm không nhiều. Thế nhưng người tới càng nhiều, như vậy bọn họ cũng kiếm bộn không lỗ.

Nơi này có chút giống Lưu Thương Khúc Thủy của Giám Bảo các Hồng Hải thành.

Dùng nhãn lực của mọi người để phân thắng bại.

Thứ này đối với người khác rất là khó, thế nhưng đối với hắn... Dường như lại là chuyên môn tặng bảo bối!

Chỉ cần dùng ngón tay sờ một cái, thư viện sẽ hình thành thư tịch, ngay cả tám đời tổ tông nhà nó cũng có thể làm rõ ràng, muốn phân biệt chẳng phải sẽ rất đơn giản hay sao?

- Đi, đi qua nhìn một chút, nếu có đồ vật mà Viên Đào có thể sử dụng, như vậy ta không ngại thu mấy thứ. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, đi thôi!

Trương Huyền mỉm cười nói.

Vừa vặn muốn mở thể chất của Viên Đào ra cũng cần bảo bối đặc thù. Nếu như cái gọi là Kỳ Trân lâu này có thứ này, như vậy hắn cũng không ngại đi sờ hàng đá một chút. Kiếm một chút, đương nhiên... Nếu như không có thì thôi.

Hắn cũng không phải là người nhìn thấy bảo bối là không nhấc nổi chân, Danh sư cũng nên có phong thái của Danh sư, không có khả năng thấy bảo vật của người ta thì nhất định phải lấy được.

Lại nói, dù sao Huyễn Vũ Đế đô cũng là địa phương xa lạ, vẫn nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.

- Vâng!

Tôn Cường gật gật đầu, dẫn đường ở phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện