Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nụ hôn đầu tiên của Trương Huyền đã mất (2)


trước sau

- Cứu hắn?

Hình Viễn sững sờ.

- Đúng, hiện giờ ta không kịp nói tỉ mỉ, nếu muốn hắn... Cần phải miệng dán miệng hấp thu linh khí trong cơ thể hắn ra, nhanh lên, nếu không thời gian không còn kịp nữa rồi...

Phi nhi công chúa vội nói.

- Miệng đối miệng?

Thân thể Hình Viễn nhoáng một cái:

- Ta và hắn sao?

Trương Huyền ở trong ao, hai mắt tối sầm lại.

Mặc dù ta rất chú trọng tu dưỡng bản thân, không muốn không xuất hiện quá nhiều quan hệ liên quan nữ tử, thế nhưng... Hôn môi với một nam nhân, cái quỷ gì vậy!

Nếu như bị người này hôn, cho dù không chết cũng chán ghét tới chết a...

- Đúng vậy, nhanh lên, nếu không sẽ không còn kịp nữa!

Phi nhi công chúa gật đầu.

- Ta...

Trương Huyền sắp thổ huyết, Hình Viễn cũng cảm thấy trong lòng sụp đổ.

- Ngươi không đến thì để ta tới!

Thấy hắn xoắn xuýt như thế, Phi nhi công chúa nói.

- Vẫn để ta tới đi...

Hình Viễn cắn răng.

Coi như hi sinh tiết tháo của hắn thì cũng không thể để cho nữ thần trong lòng ăn thiệt thòi!

Vừa tung người cũng nhảy vào Trì Nhãn, tiện tay ôm lấy thân thể Trương Huyền, mang mang theo cái miệng đầy râu đưa tới.

- Mẹ nó!

Trương Huyền thiếu chút nữa đã khóc.

- Không được, nhanh thân thể trở lại, nếu không nụ hôn đầu của ta sẽ không còn...

Lúc này hắn cũng không đoái hoài tới việc chán ghét nữa, hồn thể nhoáng một cái đã chui vào bên trong thân thể.

Chỉ cần linh hồn đi vào thân thể thì có thể tỉnh táo lại, hóa giải tình cảnh xấu hổ trước mắt.

- Ừm?

Tiếp xúc với mi tâm, Trương Huyền lập tức cứng đờ.

Lần tu luyện này, dáng dấp của hồn thể thực sự quá lớn, vượt xa phạm vi mà thân thể có thể dung nạp, thế mà trong lúc nhất thời không chui lọt vào được!

Nói cách khác, hồn thể quá lớn, thân thể quá nhỏ, muốn chui vào trong thời gian ngắn, căn bản không làm được!

Thế nhưng... Tên kia sắp hôn tới đây rồi!

- Mặc kệ...

Thấy môi của đối phương lập tức sắp đụng vào miệng của mình, Trương Huyền cũng không nhịn được nữa, hồn lực ngưng tụ, dùng một cước đạp tới.

Hồn thể, vô hình vô chất, nếu như không muốn để cho người ta nhìn thấy, căn bản sẽ không thấy được. Mà cần phải chiến đấu với người ta thì mới có thể hóa ra hình thể.

Phanh!

Không nghĩ tới sẽ có người ra tay với mình, Hình Viễn còn không có kịp phản ứng thì đã bị một cước đạp vào trên mặt. Miệng kêu thảm một tiếng, đầu ngã vào ao nước!

- Ah, cứu mạng...

Hình Viễn kêu thảm.

Vốn cho rằng ngã vào hồ nước sẽ giống như vũ khí Linh cấp trung phẩm trước đó, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành chất lỏng. Ai ngờ, hô một hồi lại phát hiện ra cũng không có có dị dạng, vẻ mặt hắn tức thì đỏ lên.

Linh khí bên trong Hóa Thanh trì đã bị hấp thu sạch, đã mất đi sự cuồng bạo. Cho nên đương nhiên cũng không có năng lực ăn mòn sinh mệnh, đừng nói là không có cách nào làm tổn thương hắn, coi như một người bình thường không có tu luyện đi vào thì cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Có thể nói Hóa Thanh trì hiện tại đã không có gì khác biệt so với ao nước bình thường.

- Ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt Phi nhi công chúa rất là âm trầm như sương.

Vốn nghĩ rất nhanh tên này có thể cứu sống Trương sư về. Thế nhưng không nghĩ tới còn không có đi qua thì đã nhảy về phía sau, lại kêu thảm một tiếng, người này muốn làm gì cơ chứ?

Nổi điên như vậy làm gì cơ chứ?

Hồn thể công kích, mặc dù cũng nhìn không thấy sờ không được, thế nhưng bọn hắn đều là
Danh sư ngũ tinh. Nếu tinh tế quan sát thì nhất định cũng có thể nhìn ra chỗ không đúng, nhưng bây giờ, tất cả đều dồn lực chú ý tập trung vào việc có thể cứu sống vị Trương sư này hay không. Cho nên ai cũng không có phát hiện ra được.

- Không muốn cứu thì thôi đi, giả vờ cái gì mà giả vờ!

Khoát tay chặn lại, cũng không đợi đối phương giải thích, Phi nhi công chúa nổi giận đùng đùng.

Vừa rồi ngay cả một cái bóng quỷ cũng không có mà cái tên này lại nhảy về phía sau, rất rõ ràng là không muốn cứu. Nếu như không muốn cứu thì thôi đi, làm chậm trễ là sao cơ chứ?

- Ta...

Nước mắt Hình Viễn chảy ra, thiếu chút nữa đã khóc lớn.

Trên mặt ta có dấu chân lớn như thế, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hay sao...

Mắng một câu, không thèm để ý tới Hình Viễn không muốn cứu người, khóe miệng Phi nhi công chúa nhếch lên, lần nữa hôn về phía Trương Huyền.

- Lục công chúa, Hình Viễn công tử, Lạc Thất Thất tiểu thư, các ngươi đang làm gì vậy...

Còn chưa có tiếp xúc thì đã lần nữa nghe thấy một đạo thanh âm kinh ngạc vang lên. Lúc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vấn Thiên bệ hạ đã đi tới trước mặt.

Lúc này Diệp Vấn Thiên cũng phát ngốc, vốn hắn muốn tranh thủ thời gian để cho đám người Lục công chúa rời khỏi Trì Nhãn, vừa đến thì lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn rất là xấu hổ.

Đồng thời trong lòng cũng cảm khái... Người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là càng ngày càng cởi mở! Giữa ban ngày ở trong ao nước lại dám làm như vậy...

- Ngươi đã đến rồi. Dường như lúc Trương sư tu luyện đã xảy ra vấn đề, ngươi nhanh hỗ trợ nhìn xem, làm sao có thể cứu được hắn!

Nhìn thấy Diệp Vấn Thiên tới, Phi nhi công chúa nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại vội vàng nói.

Đối phương là cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong, càng là chủ một nước. Bất kể là nhãn lực hay là hiểu biết đều không phải là người mà Lạc Thất Thất có thể so sánh, có lẽ, không dùng miệng đối miệng là đã có thể cứu sống người lại.

- Xảy ra vấn đề?

Diệp Vấn Thiên sững sờ, tràn ngập xấu hổ. Hắn còn tưởng rằng hai người muốn làm cái gì, hóa ra là đã xảy ra chuyện.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, lông mày hắn nhíu một cái.

Vị này rất có khả năng là tồn tại có thể xung kích Chiến sư, càng quan trọng hơn là, Mạc đường chủ Hồng Viễn đế quốc bảo vệ đối phương. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, ngôi vị hoàng đế bệ hạ này của hắn cũng không cần làm...

Nhảy vào Trì Nhãn, vội vàng đi tới trước mặt Trương Huyền, nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

- Thế nào?

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Phi nhi công chúa hỏi.

- Hình như là...

Con mắt Diệp Vấn Thiên trợn tròn, tràn ngập vẻ không thể tin được:

- Hồn phách ly thể!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện