- Tự mình bò vào sao?
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều có cảm giác giống như là bị người ta đánh một gậy vào đầu từ đằng sau vậy.
- Ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Hắn ta hồn phách ly thể, giống như tử thi vậy, làm sao có thể bò vào Hóa Thanh trì cơ chứ?
Phi nhi công chúa nhíu mi, hai mắt trợn lên.
Ngươi dọa người sao? Dù có muốn thì cũng nên tìm lý do tốt hơn một chút chứ?
Vị Trương sư này vừa rồi nàng đã nhìn qua, trái tim và hô hấp toàn bộ đều dừng lại. Thân thể vừa cứng lại lạnh như băng, không có khác nhau chút nào so với tử thi.
Coi như nhấc cũng không nhất định có thể khiêng đi, làm sao lại có thể tự mình bò rời khỏi nơi này được chứ?
Mấy người Diệp Vấn Thiên, Hồng sư cũng có suy nghĩ giống vậy, bọn họ muốn nghe giải thích của hắn.
- Ta... Đây là sự thực a!
Thấy vẻ mặt giống như nhìn kẻ tâm thần của mọi người La Tuyền sắp phát điên rồi.
Vừa rồi động tĩnh của Hóa Thanh trì thực sự quá lớn, ánh mắt mọi người đều bị tập trung vào đó, hắn cũng không ngoại lệ. Trong lúc đang xem rốt cuộc ao nước sẽ xuất hiện tình huống gì thì hắn loáng thoáng nhìn qua, đã nhìn thấy một cái bóng đen xuấ thiện.
Chính là vị Trương Huyền nằm ở trên mặt đất giống như thi thể này!
Tên này không biết lấy lực lượng từ đâu, hai tay chống đất, nhanh chóng bò qua ao nước. Ngay cả hắn cũng chỉ thấy một đạo bóng xám, cụ thể là cái gì cũng không thấy rõ.
- Đừng có gấp, vừa rồi hắn bò đi vào như thế nào? Là tỉnh lại, hay là vẫn bộ dáng kia?
Thấy khuôn mặt hắn vặn vẹo, sắp nói không ra lời, Lạc Thất Thất không nhịn được phải hỏi một câu.
- Hắn... Ánh mắt hắn vẫn nhắm, thân thể cũng cứng ngắc, căn bản không có tỉnh lại, cũng không có chút sinh cơ nào...
La Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói.
Mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, thế nhưng là nửa bước Danh sư ngũ tinh, hắn vẫn nhìn ra được một chút chi tiết.
Tên này ngoại trừ có thể cử động ra cũng không có gì khác nhau so với trước đó, cảm giác giống như con rối giật dây vậy, bị đồ vật gì đó dẫn dắt đi đi về phía trước.
Đương nhiên, chi tiết cụ thể, có muốn nói cũng không nói ra được.
- Thân thể cứng ngắc, mắt vẫn nhắm... Tự mình bò vào Hóa Thanh trì?
Đôi mi thanh tú của Phi nhi công chúa nhíu lại:
- Ý của ngươi là... Hắn ta là xác chết vùng dậy?
- Khụ khụ!
Diệp Vấn Thiên thiếu chút nữa đã bị nước bọt làm nghẹn:
- Trương sư chỉ là hồn phách ly thể, cũng không phải là tử vong, cho nên... Không tồn tại chuyện xác chết vùng dậy a!
- Như vậy... Tự mình chạy rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Hồng sư không nhịn được nói.
Mọi người ở đây đều biết thân phận Trương Huyền, ngay cả hắn và La Tuyền, Tất Giang Hải. Mặc dù cũng từ thi đấu Danh sư đi ra, thế nhưng chuyện buổi tối hôm đó, bọn hắn cũng không có tham dự qua, cho nên cũng không quá rõ ràng.
Đệ tử thân truyền của một vị Danh sư bát tinh, không nói tới việc bị chỉnh tới mức hồn phách ly thể, còn xuất hiện tình huống xác chết vùng dậy... Chuyện này bảo hắn nên ăn nói như thế nào đây?
- Ta cũng không rõ ràng cho lắm!
Diệp Vấn Thiên lắc đầu.
Một màn quỷ dị như vậy, dù là hắn cũng chưa từng nghe qua.
Ầm ầm!
Trong lúc mọi người ở đây tràn ngập kỳ quái, cẩn thận suy tư rốt cuộc là tình huống gì mà có thể khiến cho một người hồn phách ly thể có thể bò trốn đi được thì phía trước lần nữa lắc lư kịch liệt.
Tất cả mọi người đều lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
- Nguy rồi, lực lượng địa mạch càng ngày càng mạnh, sắp không kiên trì được nữa rồi. Mọi người cùng nhau hỗ
trợ, chỉ cần rót chân khí trong cơ thể vào ao nước, duy trì sự ổn định là được!
Ngô hội trưởng gào thét một tiếng.
Nghe thấy tiếng thét, mọi người cũng không để ý tới Trương Huyền “Xác chết vùng dậy” chạy trốn nữa mà lần nữa nhìn lại về phía trước.
Chỉ thấy ao nước bị trận kỳ phong tỏa lần nữa kích động, giống như bị thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao ra lần nữa.
Trước đó đám người Lộc trưởng lão, Hàn trưởng lão vì bảo vệ trận pháp ổn định mà chân khí mỗi người đều điên cuồng tuôn ra, sắc mặt trắng bệch, dường như bất kỳ lúc nào cũng sẽ không kiên trì nổi nữa.
- Được rồi, nhanh hướng rót chân khí vào ao nước!
Nghe thấy hắn nói vậy, Diệp Vấn Thiên cũng biết đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, cho nên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều mà tiến về phía trước một bước, bàn tay lớn vỗ một cái, chân khí hùng hậu lập tức rót vào ao nước.
Ầm ầm!
Nước trong hồ lần nữa có chân khí rót vào, trận kỳ có chút lắc lư lập tức hơi ổn định hơn một chút.
Ngay sau đó Vệ sư, Hồng sư, Lạc Thất Thất, Phi nhi công chúa cùng tất cả người ba thứ hạng đầu đều nhao nhao ra tay.
Vô số đạo chân khí truyền vào trong, trận pháp không ngừng lắc lư bắt đầu hướng tới sự ổn định. Mà ao nước lắc lư kịch liệt phía dưới cũng trở nên vững vàng. Chỉ có điều, vẫn có thể nghe được tiếng rít gào của núi lửa phía dưới như cũ. Tựa như cự thú đã bị áp chế trong thời gian ngắn, nương theo thời gian trôi qua vẫn có thể phá khốn mà ra.
- Ngô hội trưởng, dùng man lực như vậy không phải là kế lâu dài!
Vệ sư không nhịn được nói.
Hiện tại có nhiều người lực lượng lớn, dựa vào man lực, dựa vào số lượng chân khí có thể duy trì trận pháp vận chuyển, ngăn chặn địa mạch và núi lửa ở phía dưới, thế nhưng... Một khi chân khí của mọi người hao hết, như vậy sẽ rất có khả năng bắn ngược lại!
Hơn nữa, địa mạch nương theo thời gian càng nhiều thì lực lượng hội tụ cũng càng mạnh, sẽ giống như lò xo vậy, càng áp chế thì lực bắn ngược lại càng lớn, đến lúc đó càng không có kết thúc tốt đẹp gì cả.
- Đúng vậy a, các ngươi đi áp chế trước. Để ta xem trận pháp này vận chuyển như thế nào một chút. Nhìn xem có thể kết hợp tốt hơn, dung hợp Thanh Tắc sơn, Long Lân hà, triệt để khống chế núi lửa phía dưới lại được hay không!
Ngô hội trưởng nói.
Trận pháp có thể căn cứ vào sông núi, địa lý, thậm chí ngay cả nhật nguyệt tinh thần biến hóa mà biến hóa, biểu hiện ra uy lực khác biệt.
Hiện tại tất cả trưởng lão mà hắn mang tới, mặc dù nhờ vào trận kỳ có thể một lần nữa khởi động lại trận pháp, thế nhưng... Trải qua chấn động vừa rồi, hình thái nơi đó đã thay đổi, nhất định phải tiến hành điều chỉnh thích hợp với trận pháp thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Nếu quả thật có thể khiến cho trận pháp thành công vận chuyển, một lần nữa hội tụ linh khí. Như vậy có lẽ sẽ có thể chống lại một màn trước mắt, giải quyết tình thế nguy cấp trước mắt.
- Được!