Hắn cũng không có thời gian luận bàn giao lưu tình cảm gì, không lấy ra chỗ tốt liền muốn tỷ thí, nào có nhiều thời gian lãng phí như vậy?
- Ngươi... Nhưng biết ta muốn cùng ngươi so cái gì không?
Nhíu mày một cái, khuôn mặt của “Dư huynh” khó coi.
Bất kể nói thế nào, tất cả mọi người là Danh Sư, thuộc về nhân vật có mặt mũi, mới mở miệng liền tiền đặt cược, cũng không tránh khỏi quá mất mặt đi!
Hơn nữa, ngươi một Hợp Linh cảnh, không sợ ta ngược lại cũng thôi, ngay cả so cái gì cũng không biết, liền muốn tiền đặt cược... Ngươi xác định nhất định sẽ thắng?
Cuồng vọng!
Phách lối!
Vốn đối với tên này ấn tượng không tốt, thời gian nháy mắt đã hạ xuống điểm thấp nhất.
- Quản ngươi đánh cược cái gì, chỉ cần có tiền đặt cược, tùy tiện!
Không để ý tới thái độ của đối phương, Trương Huyền khoát tay áo.
- Ngươi đã tự tin như vậy, ta liền thành toàn ngươi!
Lạnh hừ một tiếng, cổ tay “Dư huynh” khẽ đảo, một đống linh thạch xuất hiện ở trước mắt:
- Đây là 1000 linh thạch trung phẩm, chỉ cần ngươi thắng, trực tiếp lấy đi!
- 1000 linh thạch?
Trương Huyền nhìn qua.
- Không sai! Lấy thực lực của ngươi, chắc hẳn chưa thấy qua nhiều linh thạch như vậy đi, có điều, yên tâm, ngươi thua... Ta không cần linh thạch của ngươi, chỉ cần ngươi ở trước mặt tất cả tân sinh, xin lỗi ta vì vừa rồi không lễ phép là đủ...
“Dư huynh” cười lạnh, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ.
Huyễn Vũ đế quốc ở trong đế quốc nhị đẳng, bản thân liền không quá cao, hơn nữa đối với người vừa mới gặp mặt liền mở miệng ngậm miệng tiền đặt cược... Vừa nhìn liền biết là quỷ nghèo, một ngàn linh thạch trung phẩm, đối loại người này, tuyệt đối là số lượng lớn, cả một đời cũng chưa thấy qua.
- Xin lỗi? Ngươi suy nghĩ nhiều...
Thấy đối phương càng nói càng nhiều, Trương Huyền khoát tay áo cắt ngang:
- Một ngàn linh thạch trung phẩm quá phiền phức, không bằng cược một khối!
- Một khối? Một khối linh thạch trung phẩm, cũng gọi đánh cược? Ta tùy tiện cho hạ nhân tiêu phí, cũng không chỉ cái này...
Nghe được tiền đặt cược của đối phương chỉ là một khối, “Dư huynh” cười lạnh, còn không có nói hết lời, đã cảm thấy Phong Ngô đẩy hắn một chút, nghi ngờ nhìn sang, con mắt rơi vào trên tay Trương sư, tròng mắt suýt chút nữa rơi ra hốc mắt.
Chỉ thấy trong tay đối phương chẳng biết lúc nào nhiều hơn một khối linh thạch, óng ánh lóa mắt, lóng lánh đến để cho người ta choáng váng.
- Linh thạch thượng... thượng phẩm?
Bờ môi run rẩy, thân thể “Dư huynh” nhoáng một cái.
- Đúng vậy, một khối linh thạch thượng phẩm!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- ...
“Dư huynh” mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.
Mặc dù giá trị bản thân hắn không ít, cũng chỉ có linh thạch trung phẩm. Thượng phẩm, là vật phẩm Thánh giả mới có thể giao dịch, tiện tay lấy ra làm làm tiền đặt cược... Ngươi thật là Hợp Linh cảnh, thật từ Huyễn Vũ đế quốc tới?
Mới vừa thấy tên này, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu giống như ăn mày, còn
tưởng rằng là người nghèo rớt mồng tơi, nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa ra tay chính là linh thạch thượng phẩm... Ngươi đây là muốn điên ah!
- Làm sao? Có hay không? Không có tiền còn đánh cái gì cược, đi qua một bên chơi, không rảnh phí lời với các ngươi...
Thấy tên này mặt mũi run rẩy, Trương Huyền nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường.
Ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng không có, ở đây giả trang lão sói vẫy đuôi cái gì.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, “Dư huynh”, Phong Ngô đều tức giận đến hai mắt biến thành màu đen.
Chuyện này là sao, bọn họ đến tìm phiền phức, làm cho đối phương khó chịu, sao náo loạn nửa ngày, khó chịu thành bản thân mình rồi?
Nhất là vẻ mặt đó, như nói các ngươi là quỷ nghèo, ta khinh thường tỷ thí với các ngươi vậy...
- Tốt, cược thì cược!
Tức giận cắn răng, “Dư huynh” hất ống tay áo, khẽ nói.
- Vậy thì tốt, linh thạch thượng phẩm của ngươi ở đâu? Lấy ra ta xem một chút, nếu không thật muốn quỵt nợ, ta cũng không có cách nào! Thời đại này, người không có tiền còn làm bộ nhiều lắm!
Trương Huyền nói.
- Ngươi...
“Dư huynh” xiết chặt nắm đấm, biết tức giận với đối phương, là bản thân tự tìm phiền toái, quay đầu nhìn về phía Phong Ngô:
- Lấy Kích Không phù của ngươi ra!
- Dư huynh, thứ này...
Nghe được muốn hắn lấy cái này, Phong Ngô nhíu mày biến sắc, vội vàng vẫy tay.
- Yên tâm, ngươi cảm thấy hắn có thể thắng ta?
“Dư huynh” hừ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, trên mặt lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.
- Ây... Vậy được rồi!
Vừa nghĩ tới thân phận của Dư huynh, cùng nội dung lần khảo hạch này, Phong Ngô chần chờ một chút, nhẹ gật đầu, lật bàn tay một cái, một ngọc phù xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
“Dư huynh” tiếp nhận ngọc phù, nắm ở trong tay:
- Viên Kích Không phù này, là Thánh giả luyện chế, có thể thừa nhận được một chiêu công kích của Thánh giả nhất trọng mà không bị thương tổn! Giá trị tuyệt đối bằng một viên linh thạch thượng phẩm!
- Kích Không phù?
Trương Huyền đưa ngón tay tới, đụng một cái, lập tức hài lòng nhẹ gật đầu:
- Thứ này quả thực giá trị một viên linh thạch thượng phẩm, tốt, ta cược!
- Vậy thì tốt, chúng ta liền cược... Một lát nữa thí luyện, ai thành tích cao hơn!
Thấy hắn đáp ứng, khóe miệng “Dư huynh” vung lên.