Nếu như để cho người khác biết ý nghĩ này của hắn, có lẽ ngay cả tâm tư muốn bóp chết hắn cũng có.
Ra vẻ còn buồn tẻ? Sao ngươi không đi chết đi...
Tôn Cường đi rồi, Trương Huyền cũng không có chờ ở tòa phủ đệ này, một lần nữa trở lại nơi ở thì trời đã tối đen.
Ngày hôm nay dạy học xong, sát hạch Luận đan, sau đó lại tìm nơi ở, đủ loại ra vẻ, thực sự là mệt đến mức rối tinh rối mù.
Vốn hắn còn muốn tiếp tục nghiên cứu nội dung Ích Huyệt cảnh, ai biết vừa mới nằm lên trên giường đã ngủ luôn. Sau khi tỉnh lại không ngờ trời đã sáng rồi.
Trở lại lớp học, mấy học sinh đã tới từ lâu.
Nhìn từng người, Trương Huyền thoả mãn gật gù.
Dường như mấy học sinh này cũng biết tầm quan trọng của thi đấu tân sinh cho nên tu luyện rất là khắc khổ, tuy rằng chỉ là một ngày ngắn ngủ không gặp, thế nhưng không ngờ lại có tiến bộ không nhỏ.
Chỉ điểm cho từng người trong bọn họ một phen, Trương Huyền lại giảng giải vấn đề nghi hoặc của mọi người một chút. Lúc hắn đang muốn tan lớp thì đã thấy một người đẩy cửa đi vào.
- Trương lão sư, Lục Tầm lão sư muốn tiến hành sư giả bình trắc với ngươi, đây là danh sách học sinh mà hắn muốn tỷ thí với ngươi!
Trước tiên để Chu Hồng đưa chiến thiếp tới, có lẽ người này đã bị mấy người Viên Đào đánh cho dọa hỏng, cho nên lần này người đến chính là một lão sư.
Số lượng học sinh dạy của mỗi một lão sư không giống nhau, đặc biệt là giáo sư minh tinh như Lục Tầm, học sinh có hơn mấy trăm, so với Trương Huyền. Nếu như tất cả đều tham gia tỷ thí, nhất định sẽ không công bằng, vì lẽ đó, sư giả bình trắc, lão sư song phương đều sẽ chọn ra một ít học sinh đại biểu để tiến hành tỷ thí.
Trương Huyền chỉ có năm học sinh, cho nên cũng không cần phải chọn, đối phương chọn ra năm người tương ứng là được rồi.
- Được!
Tiện tay tiếp nhận danh sách, Trương Huyền cúi đầu liếc mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức có chút kỳ quái.
Vốn hắn tưởng rằng đối phương có nhiều học sinh ưu tú như vậy, nhất định sẽ phái ra một ít học sinh có thứ tự khá cao khi kiểm tra nhập học. Thế nhưng không nghĩ tới, hắn ta lại phái ra năm học viên, ngoại trừ người cuối cùng chênh lệch một đoạn dài với Viên Đào ra (chủ yếu là thứ tự của đối phương không bằng Viên Đào) thì những người khác đều không kém nhiều.
Người thứ nhất là Chu Hồng đã tới trước đó, còn lại trên cơ bản đều dựa theo thứ tự của mấy người Vương Dĩnh, Trịnh Dương, Lưu Dương, cách biệt không nhiều lắm.
Sư giả bình trắc, có thể lựa chọn không chấp nhận, một khi tiếp nhận, đối phương có thể phái ra bất luận một vị học sinh nào của mình. Theo lý thuyết, coi như Lục Tầm phái ra năm người trong mười người đứng đầu kiểm tra nhập học thì cũng không tính là làm trái quy tắc, hắn cũng luôn chuẩn bị như vậy. Không nghĩ tới, tên này lại phái ra một đội hình như vậy, khiến cho hắn có chút không ngờ được.
- Hả? Mạc Hiểu, không phải tên này...
Nhìn một chút, một cái tên quen thuộc xuất hiện ở trong mắt, trong lúc hắn đang nghi ngờ thì đã nghe thấy giọng nói của Lưu Dương vang lên.
Hắn cũng nhìn thấy trong nội dung danh sách, đương nhiên đã phát hiện ra chỗ không đúng.
- Trương lão sư, tuy rằng thứ tự trong danh sách này đều gần như bằng chúng ta. Thế nhưng giao thủ thực tế, chúng ta đều không phải là đối thủ của đối phương, có chút quái lạ...
- Hả?
Trương Huyền nghi hoặc nhìn sang:
- Ngươi đã nhìn ra gì đó hay sao?
- Người xem Bạch Siêu này, lúc sát hạch nhập học ta đứng thứ chín mươi ba, vị Bạch Siêu này là người thứ chín mươi, chúng ta không kém nhiều. Thế nhưng tên này am hiểu quyền pháp, tu vi cũng cao hơn ta một cấp bậc nhỏ. Nếu như đơn đả độc đấu mà nói, hai người như ta cũng không phải là đối thủ của đối phương, sở dĩ thứ tự gần như, là bởi vì hắn sát hạch lý luận quá kém.
Lưu Dương lại chỉ về một cái tên khác trong đó:
- Còn có Đỗ Lỗi này nữa, công phu chân rất mạnh, Vương Dĩnh xếp hạng thứ sáu mươi bảy, hắn xếp hạng thứ sáu mươi chín, nhìn qua còn thấp hơn một chút, trên thực tế tốc độ của hắn lại cực nhanh, ra tay tàn nhẫn. Nếu như đơn độc chiến đấu, nhất định Vương Dĩnh cũng không đỡ nổi.
- Quả thực ta cũng không đánh lại được hắn.
Vương Dĩnh hơi đỏ mặt, gật gật đầu.
- Mạc Hiểu là bằng hữu của ta, xưa nay ta cũng chưa từng thắng hắn.
Trịnh Dương cũng mở miệng nói:
- Chỉ là... không phải Mạc Hiểu quỳ gối ở chỗ Vương Siêu lão sư hay sao? Hai ta cùng báo d anh, ta không thông qua sát hạch...
- Không những là hắn, Bạch Siêu này lúc khai giảng đã bái vào làm môn hạ của Hồng Huân lão sư, ta còn nhớ rõ, Đỗ Lỗi này bái vào làm môn hạ của Chu Hồng lão sư.
Lưu Dương nói.
- Chuyện gì thế này?
Trương Huyền không nhịn được nhìn về phía lão sư đưa danh sách tới.
- Hả, ngày hôm qua mấy người Mạc Hiểu, Bạch Siêu, Đỗ Lỗi đã xóa bỏ chương trình học lão sư trước đó, bái vào làm môn hạ của Lục lão sư.
Vị lão sư này gật gù:
- Danh sách đã đưa đến, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cáo từ!
Nói xong người lão sư này cũng
không phí lời mà xoay người rời đi.
- Bái vào làm môn hạ của Lục lão sư?
Nghe thấy hắn nói như thế, Trương Huyền sao lại không hiểu chuyện gì xảy ra cơ chứ?
Nói thật, Lục Tầm này quả thực là bỉ ổi nha!
Vốn tưởng rằng đối phương phái tới một ít học sinh có thứ tự gần bằng học sinh của hắn là vì công bằng, trên thực tế, hắn ta đã sớm chuẩn bị, nghiên cứu thấu triệt mấy học sinh này của mình.
Chu Hồng xếp hạng thứ bốn, Triệu Nhã xếp hạng thứ bảy, hai người không kém nhau nhiều, nhưng thực lực chân chính, trước đó cũng đã từng thấy qua. Nếu không phải hắn lặng lẽ chỉ điểm vị trí mệnh môn, cho dù có hai Triệu Nhã cũng không đánh lại được đối phương.
Đùi của Vương Dĩnh đã từng chịu tổn thương, nhất định từ lâu đối phương đã điều tra rõ ràng, lại phái ra Đỗ Lỗi có công phu chân tốt, tốc độ nhanh. Mà chân ngươi vốn là không lưu loát, làm sao có khả năng đuổi kịp tốc độ nhanh của người ta cơ chứ? Đây không phải là chờ chịu đòn hay sao?
Trịnh Dương có thương pháp tốt, phái Mạc Hiểu có thương pháp cao hơn một bậc tới. Lưu Dương tu luyện võ kỹ làm cho kinh mạch ở cánh tay phải bị thương, đối phương lại phái ra Bạch Siêu có quyền pháp hung mãnh...
Cho tới vị đối phó với Viên Đào, tên là Khổng Kiệt, cái tên có chút xa lạ, xếp hạng thứ ba hơn trăm, thế nhưng, Lưu Dương vừa giới thiệu qua, nhất thời hắn đã hiểu được.
Tên này võ kỹ hay cái gì cũng không được, nhưng lực công kích lại siêu cường, thuộc về tuyển thủ có thể bộc phát cuồng bạo.
Dùng người như thế để đối phó với gia hỏa am hiểu phòng ngự như Viên Đào tuyệt đối là người tốt nhất có thể chọn.
Con mẹ nó!
Theo người ngoài thấy, Lục Tầm không dùng nhiều học viên ưu tú như vậy mà lại dùng mấy học sinh thứ tự gần nhau, công bằng công chính. Thế nhưng trên thực tế lại lén lút chuyên môn tìm kĩ người có thể khắc chế học sinh của bản thân hắn.
Vì làm vậy mà hắn ta còn không ngại đào người từ trong tay các lão sư khác.
Dựa theo bình thường mà tu luyện, học sinh của mình tiến bộ thì nhất định học sinh của đối phương cũng tăng lên. Mà trong vòng nửa tháng đã muốn vượt qua đối phương, hầu như là chuyện không thể!
Dù sao trong năm học sinh của hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vấn đề, trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết được hết.
- Con bà nó, đây là tiết tấu muốn giẫm lão tử để leo lên a!
Lửa giận của Trương Huyền dâng cao.
Đổi lại là trước đây, nếu như đối phương muốn đánh mặt của hắn, tuy rằng hắn có phẫn nộ, thế nhưng còn không đến mức tức giận. Chung quy cũng là một thành viên trên địa cầu kiếp trước, trong cuộc sống hiện thực ngày nào mà không mất mặt cơ chứ? Cho nên hắn đã sớm rèn luyện thành thói quen!
Mà hiện tại, đối phương muốn giẫm lên trên mặt của hắn để leo lên, vì hấp dẫn càng nhiều người chú ý hơn. Tạo ra tiếng tăm càng to lớn hơn, vậy thì không được rồi.
Lão tử không phải là bậc thang mà ngươi muốn giẫm là giẫm; lại không phải là hạt dưa, muốn cắn là cắn!
- Liều mạng, trong vòng mười ngày, nhất định ta phải kiếm được hơn hai ngàn vạn, mua được dược dịch, đan dược!
Xiết chặt nắm tay, sắc mặt Trương Huyền trở nên âm trầm.
Từ khi xuyên việt tới, đây là lần thứ nhất hắn tức giận như vậy.
Muốn đánh vào mặt của ta, ta đã nhẫn nhịn quá mức rồi mà ngươi vẫn muốn giẫm lên trên mặt của ta để leo lên?
Không có cửa đâu.
Trước đó hắn còn cảm thấy xài nhiều tiền như vậy để mua dược liệu là có chút lỗ vốn, dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để lấy lại từ học sinh. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, lỗ vốn cái rắm a!
Không những vì học sinh mà cũng là vì chính hắn.
Lục Tầm, ngươi cứ chờ đó ta, hiện tại ta sẽ đẻ ngươi đắc ý, sẽ đến lúc ngươi phải khóc.
Lục Tầm đang dạy học hắt hơi một cái, không nhịn được xoa xoa mũi, trong lòng buồn bực:
- Ai đang nhớ tới ta vậy chứ?