Trương Huyền càng ngày càng nghi hoặc.
Nếu như Tử Dương thú thật vì bảo hộ những Linh thú này, trước mấy ngày liền biết có thí luyện, hoàn toàn có thể để cho bọn chúng chạy trốn!
Đối kháng nhân loại...
Chẳng lẽ nó... Muốn giết chết những thiên tài này?
- Tử Dương thú kia có thực lực gì?
Trương Huyền nhịn không được hỏi.
- Ta cũng không biết, chỉ biết là sâu không lường được, căn bản không phải đối thủ...
Phong Mẫu lắc đầu:
- A, đúng, bây giờ nó đang ở chỗ cao nhất của ngọn núi, rất nhiều chuyện đều là nó tự mình chỉ huy!
- Ở trên ngọn núi?
Trương Huyền sửng sốt, chỉ huy Linh thú đối kháng nhân loại, tên này đến cùng có lai lịch gì? Vì sao phải làm như vậy?
- Vâng!
Phong Mẫu gật đầu.
Lại hỏi thăm vài câu, sau khi biết rõ ràng chân tướng sự tình, Trương Huyền càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Rất nhiều Linh thú trên núi, quả thực là Mi trưởng lão bắt, nhưng mấy ngày trước, Tử Dương thú này không biết từ chỗ nào xuất hiện, yêu cầu các Linh thú phối hợp, đối phó nhân loại.
Vì không muốn thành vật hi sinh cho khảo hạch, bọn chúng đương nhiên sẽ không do dự, lập tức đáp ứng.
Bởi vì Thiên Nghĩ Phong Mẫu đặc thù, trở thành người cung ứng tình báo, mà Tử Dương thú thì tự thân lên trận, chỉ huy Linh thú bao vây nhân loại, đối kháng rất nhiều Danh Sư.
- Nếu như tùy ý Tử Dương thú tiếp tục chỉ huy, Danh Sư khẳng định tổn thất nặng nề...
Lần nữa thu Phong Mẫu vào tổ ong, Trương Huyền vuốt cằm.
Mặc dù những Danh Sư này bị đào thải, thậm chí bị giết, không có quan hệ gì tới hắn, nhưng đường đường Danh Sư, thế mà bị Linh thú trêu đùa, suy nghĩ một chút cũng có chút tức giận.
- Đi qua nhìn xem Tử Dương thú kia đến cùng là thần thánh phương nào!
Một Linh thú, lại dám ra tay với Danh Sư, không quan tâm Mi trưởng lão cùng Danh Sư học viện, Trương Huyền thật đúng là muốn nhìn xem tên này đến cùng có mấy cái đầu.
Thân thể nhảy lên, cả người thẳng tắp bay lên ngọn núi.
Lôi Viễn phong cao chừng hơn vạn mét, lại thêm thế núi dốc đứng, quanh năm tuyết đọng, coi như Hóa Phàm cảnh muốn leo lên đỉnh, không có nửa ngày là làm không được.
Hồng Trần Đạp Thiên bộ của Trương Huyền có thể phi hành, không cần tốn hao thời gian dài như vậy, hơn mười phút sau liền đến gần.
Diện tích ngọn núi cực lớn, chiếm diện tích không dưới trăm dặm, phía trên tuyết trắng mênh mang, phản xạ ra ánh sáng, như nhìn nhiều một hồi, liền có thể làm người hỏng mắt.
Loại tu vi như Trương Huyền, cũng không sợ đốt bị thương, có điều một mảnh trắng xóa, cũng sẽ để con mắt ê ẩm, đành phải vận chuyển Minh Lý Chi Nhãn dò xét khắp nơi.
Biết phía trên này khả năng có một Linh thú thực lực khó lường, không dám khinh thường, đổi một bộ quần áo màu trắng, dán chặt lấy tuyết, chậm rãi bay về phía trước.
- Có dấu chân Linh thú!
Bay một hồi, rất nhanh liền thấy trong tuyết có dấu chân to lớn, thẳng tắp đi về phía trước.
Cái dấu chân này, dài hơn nửa mét, đạp sâu ở trong tuyết đọng, cho thấy chủ nhân của dấu chân, nắm giữ một thân thể khổng lồ nặng nề.
- Đây rốt cuộc là Linh thú gì?
Lông mày nhíu lại, càng xem càng kỳ quái.
Loại dấu chân này, có chút tương tự nhân loại, nhưng hoàn toàn khác biệt, hắn nhìn qua không ít thư
tịch giới thiệu liên quan tới Linh thú, ngay cả Thiên Nghĩ Phong Mẫu cũng nghe nói qua, nhưng chủ nhân của loại dấu chân này, lại chưa từng thấy qua.
- Mặc kệ là cái gì, đi theo dấu chân, tìm tới nó liền đơn giản...
Biết chỉ cần dọc theo dấu chân tiến lên, khẳng định có thể tìm được đối phương, Trương Huyền không còn lo lắng, nhanh chóng bay tới đằng trước.
Bay một hồi, quả nhiên thấy trong đống tuyết, một gian nhà tranh cự đại xuất hiện, dấu chân lan tràn đến gần nhà tranh thì biến mất không thấy gì nữa.
- Nhà tranh? Chẳng lẽ... nơi này còn có người?
Linh thú ở lại đều là sơn động, có nhà tranh, chẳng lẽ, có người ở bên trong, đại gia hỏa kia là thú sủng bị người thuần phục?
Nếu thật như vậy, người này lại có mục đích gì?
- Chẳng lẽ... Là Dị Linh tộc? Muốn một lần hành động giết chết nhiều Danh Sư như thế?
Lông mày hắn giương lên.
Nếu như nói ai muốn giết chết Danh Sư, chỉ sợ chỉ có Dị Linh tộc, Tử Dương thú này thống lĩnh Linh thú, vây quét Danh Sư, ngang ngược như thế, chỉ sợ cùng chủng tộc quỷ dị kia thoát không được quan hệ!
Bằng không làm sao có thể giấu ở trên ngọn núi cao nhất, không cho người ta phát hiện!
- Nhìn một chút...
Trong lòng hơi động, hắn ngừng thở, lặng lẽ tới gần.
Quả nhiên thấy một Linh thú to lớn nằm rạp ở trên mặt đất, đôi mắt như đèn lồng, có chút đóng lại, không biết đang thức hay ngủ thiếp đi.
- Đây chính là Tử Dương thú mà Thiên Nghĩ Phong Mẫu nói? Quả nhiên chưa thấy qua...
Nhìn thoáng qua đại gia hỏa này, toàn thân màu xanh, tựa như cự viên, quả thực là chủng loại chưa từng nghe qua, Trương Huyền nhịn không được nhíu mày.
Trên thư tịch, chưa bao giờ có ghi chép, tự nhiên đối với thực lực, tính cách, năng lực của nó cũng không hiểu rõ.
Một Linh thú xa lạ, thực lực khẳng định vượt qua Hóa Phàm thất trọng, xem như hắn cũng cảm thấy có chút kinh khủng.
Hô hô hô!
Đang muốn tiếp tục tới gần nhìn xem, dò xét tra rõ ràng đến cùng là cái gì, liền nghe nơi xa vang lên tiếng gió, lập tức liền thấy một Linh thú phi hành từ đằng xa bay tới.
Gia hỏa này, khí tức như cầu vồng, còn chưa tới gần, liền cho người ta một loại uy áp kịch liệt, là một Linh thú Hóa Phàm thất trọng phi hành.
- Có lẽ là một bọn với Tử Dương thú!
Thấy đại gia hỏa này, không hề che lấp khí tức, mà Tử Dương thú cũng không thèm để ý, liền biết cả hai khẳng định nhận biết, lúc này thân thể nhoáng một cái, kề sát trên một đống tuyết, giấu ở phía sau.
Động tác của hắn rất mềm mại, lại thêm thân mặc bạch y, coi như đối phương ở trên không trung cũng không phát hiện.