Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi chính là Trương sư? (2)


trước sau

Còn không bằng thuận thế thả, bớt gây nhiều chuyện.

- Phốc...

Dư huynh vừa vặn khôi phục một chút chân khí, nghe nói như thế, nhịn không được phun máu tươi lần nữa.

Rõ ràng nhìn thấy gia hỏa kia bị Thiên Hùng thú khóa kinh mạch, không cách nào động đậy, vì sao vừa buông tay, liền khôi phục như lúc ban đầu?

Hơn nữa, coi như khôi phục, cũng không khỏi quá mạnh đi, thật giống như... vừa rồi thời điểm Thiên Hùng thú kia ném, cố ý tăng thêm lực lượng!

- Cái này...

Hắn hộc máu, thân thể Phong Ngô cũng nhoáng một cái.

Lúc trước là hắn nhiều chuyện, nói Trương sư có thú sủng lợi hại, Mi trưởng lão mới xác định quy định chỉ có thể sử dụng một lần, vốn cho rằng quy định này có thể để cho tên kia mất mặt, nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ nâng đá đập chân mình.

- Chỉ cần bắt Linh thú kia tới, ta có thể nhận thua...

Dư huynh phun máu tươi, rống to một tiếng.

Chỉ cần có thể lấy lại không gian giới chỉ của mình, coi như nhận thua, cũng là kiếm lời!

- Ngươi nhận thua? Vậy Kích Không phù ngươi thua ta đâu?

Trương Huyền nhìn qua.

- Ta...

Thân thể Dư huynh cứng đờ.

Đồ vật của ta bị gia hỏa kia cướp đi, chỉ có bắt lấy nó, mới có thể tìm về a...

- Yên tâm đi, chỉ cần bắt được gia hỏa kia, ta sẽ cho ngươi...

Hắn cắn răng nói.

- Không được, trước lấy Kích Không phù ra, ta xác nhận có phải vẫn còn hay không, lại phân phó Linh thú động thủ, nếu không, vạn nhất bởi vì trái với quy định, phán ta không cách nào thông qua khảo hạch, há không phải được không bù mất?

Trương Huyền vẫy tay.

- Ngươi...

Dư huynh tức giận sắp nổ tung:

- Ngươi yên tâm, Dư Thừa ta, thân là Danh Sư, coi như không có Kích Không phù, cũng sẽ bồi thường linh thạch thượng phẩm cho ngươi, sẽ không để cho ngươi ăn thiệt thòi...

Biết hiện tại không bỏ ra nổi, đành phải cắn răng nói.

- Vậy ý tứ của ngươi là, không có Kích Không phù?

Không để ý tới hắn, Trương Huyền tiếp tục nói.

- ...

Dư Thừa khóc.

Chúng ta có thể không nói Kích Không phù hay không?

Ta chỉ là muốn ngươi bắt gia hỏa kia mà thôi, ngươi có thể bắt liền bắt, không thể bắt coi như thôi... Không đề cập tới đồ chơi này, không thể nói chuyện đó có được hay không.

- Dư huynh... Tên kia đã bay mất rồi...

Đang muốn nói gì, chỉ thấy Phong Ngô ở bên người kéo một chút, vội vàng nhìn lại, liền thấy bầu trời đen kịt, Linh thú Hóa Phàm thất trọng kia sớm đã bay xa, ở đâu còn có tung tích.

Nếu như nói trước đó, còn có thể tìm được tên này ở trong Lôi Viễn phong, hiện tại khẳng định đã sợ, càng bay càng xa, sẽ tìm không được tung tích nữa!

- Đáng giận...

Càng nghĩ càng giận, rít lên một tiếng, Dư Thừa giãy dụa đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía Trương Huyền.

- Được rồi, đã đến thời gian!

Nhưng vào lúc này, một lão sinh hô lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy cây nhang phía trước cháy hết, mười phút đồng hồ đúng lúc đi qua.

- Mấy vị học trưởng, hắn không bắt được Linh thú, điểm tích lũy thấp hơn ta, cũng là cho thấy, hắn đã thua...

Cắn răng một cái, Dư
Thừa hét.

Ngươi không cho ta sống dễ chịu, vậy thì tốt, ta cũng không cho ngươi dễ chịu!

- Thua?

Trương Huyền lắc đầu:

- Thú sủng của ta bắt được một con Linh thú Quy Nhất cảnh, nếu không phải hắn ngăn cản, nội đan khẳng định đã tới tay, ta cũng thuận lợi tăng lên một ngàn điểm tích lũy! Hắn cố ý ngăn cản, để tên này bay đi không nói, còn có ý để ta trái với quy định, muốn ta bị khai trừ! Trọng yếu nhất là, đánh cược với ta, ngay cả tiền đánh bạc cũng không có, liền muốn gạt linh thạch thượng phẩm của ta...

Trương Huyền tiến về phía trước một bước, nghĩa chính ngôn từ:

- Mong chư vị học trưởng giúp ta chủ trì công đạo!

- Cái này...

Thấy hai người đều để bọn hắn chủ trì công đạo, mấy lão sinh nhìn nhau, tràn đầy do dự.

Cẩn thận nói đến, quả thực là Dư Thừa chơi xấu, nếu không Trương sư khẳng định chiến thắng.

Nhưng... điểm tích lũy của Trương sư không nhiều bằng đối phương, nếu không xem qua trình, chỉ nhìn kết quả, xác thực đã thua.

- Hai vị đều là người nổi bật trong tân sinh, không cần thiết bởi vì chuyện này kết thù kết oán, ta thấy không bằng bỏ qua sự tình cá cược...

Một lát sau, một lão sinh mở miệng nói.

- Không được! Đã đánh cược liền phải tuân thủ, thua chính là thua, không thể tìm lý do gì!

Dư Thừa khẽ nói.

Đã không cách nào báo thù, cũng phải để tên này nhận giáo huấn!

Nếu không, chuyện ngày hôm nay, tất biến thành một chuyện cười không cách nào rửa sạch.

- Cái này...

Thấy hắn như thế, mấy vị lão sinh chần chờ một chút, cuối cùng nói:

- Nếu không như vậy đi, chuyện này, chúng ta giao cho Mi trưởng lão xử lý...

Hai vị này còn chưa có tiến vào học viện, thực lực liền không kém bọn hắn quá nhiều, một khi đi vào, khẳng định sẽ hiển lộ tài năng, xem như mấy người là lão sinh, cũng không muốn đắc tội.

- Được!

Dư Thừa gật đầu.

Điểm tích lũy của hắn cao hơn, coi như Mi trưởng lão tới cũng không sợ.

- Vậy được, các ngươi nói tên đi, ta trước đăng ký thành tích một chút!

Lão sinh nói.

- Ta gọi Dư Thừa, hắn gọi Trương Huyền...

Hừ một tiếng, Dư Thừa mở miệng giới thiệu, có điều nói còn chưa dứt lời, liền thấy mấy vị lão sinh mới vừa rồi còn tràn đầy trầm ổn, con mắt đột nhiên trợn tròn, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, âm thanh run rẩy, giống như cực kỳ kích động.

- Trương Huyền? Ngươi chính là... Danh Sư của Huyễn Vũ đế quốc, Trương Huyền Trương sư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện