Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khiêu chiến Trương sư (2)


trước sau

Xem ra là cố ý.

Một người, ngay cả mình cũng đánh, mức độ tàn nhẫn không cần nghĩ, loại người này, làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt lùi bước?

Thích hợp loại cứng đối cứng, phương thức chiến đấu không muốn mạng này nhất!

- Xem ra Viên Cương sẽ thua!

Hắn lắc đầu.

Mọi người cùng cấp bậc, tên này không muốn sống, lực công kích lại mạnh như thế, Viên Cương bị thua là vấn đề thời gian.

Cũng không phải sức chiến đấu của Viên Cương không được, lý giải võ kỹ yếu, mà là... hắn tu luyện Thông Tí Viên công pháp, mang theo linh xảo của Linh thú loài vượn, có bản năng xu cát tị hung, một khi gặp phải nguy hiểm, sẽ trực tiếp trốn tránh, mà không phải mạnh mẽ chống đỡ.

Trốn tránh một lần có thể, trốn tránh nhiều, thế yếu chỉ biết càng nhiều, ở dưới quyền phong nặng như thế, xem như Viên Cương, lại có thể kiên trì mấy lần?

Bành bành bành!

Quả nhiên giống như hắn nghĩ, năm quyền qua đi, Viên Cương không chịu nổi, mặt hoàn toàn thay đổi, thân thể nhoáng một cái, không thể kiên trì được nữa, ngã trên mặt đất, thua trong tay một người mới.

- Cũng không tệ lắm!

Nhìn thấy người mới này biểu hiện, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.

Thiên Đạo quyền pháp chủ trương công phạt, uy lực vô tận, mặc dù bản thân truyền thụ cho bản rút gọn, lực lượng cũng cực kỳ đáng sợ, Viên Cương có thể tiếp nhận năm quyền mới nằm xuống, đã rất lợi hại.

- Hội trưởng, ta thắng...

Tràn đầy hưng phấn đi xuống đài cao, tân sinh nhìn về phía vị hội trưởng này, tràn đầy bội phục.

Trước đó hắn ở trong tay Viên Cương, ngay cả một chiêu cũng tiếp không được, bây giờ lại đánh bại đối phương, vị hội trưởng này bất kể nhãn lực hay lĩnh ngộ chiến đấu, đều đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng.

- Ân, không tệ, uống hồ lô rượu này đi!

Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, đưa qua một cái hồ lô.

- Vâng!

Tiếp nhận hồ lô, tân sinh uống sạch rượu ngon, ngay sau đó cảm thấy toàn thân xốp giòn, trước đó trọng thương, đã hoàn hảo như lúc ban đầu.

- Đây là thánh dược chữa thương...

Con mắt trợn tròn, tân sinh run rẩy.

Vì hắn tổn thương, hội trưởng lại lấy ra Thánh dược cho hắn dùng, ân tình bao lớn, không thể đo lường!

Hội trưởng, về sau ta sinh là hội viên của ngươi, chết là hội viên của ngươi!

Sẽ không bao giờ thay đổi...

...

- Thủ đoạn của Trương sư quả nhiên kinh người!

Thấy tân sinh bị đòn thời gian nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, mà Viên Cương bên hắn, nằm trên mặt đất, tựa như sắp cúp máy, vẫn không ngừng giật giật, Ưng Cần lắc đầu, tràn đầy bội phục nhìn qua.

Bất kể chỉ điểm, nắm chắc chiến đấu, hay khống chế thuộc hạ, tên này đều đạt đến tình trạng để cho người ta không thể không bội phục.

- Vốn liên tục thua hai ván, chúng ta đã thua, nhưng không thấy Trương sư ra tay, thực sự khó mà tâm phục, cho nên tại hạ hy vọng có thể cùng Trương sư chiến một trận, không biết có thể không!

Ưng Cần hít sâu một hơi, lông mi như điện, trường
thương trong tay lắc một cái, một cỗ khí thế ngạo nghễ sinh ra.

Dựa theo tình huống bình thường, ba cục hai thắng, bọn họ đã thua, nhưng đến bây giờ cũng không có ép Trương Huyền ra tay, để hắn không cam lòng, muốn khiêu chiến một chút, nhìn xem thanh niên có thể tùy tiện chỉ điểm người khác, đến cùng thực lực cao bao nhiêu.

Thua, cũng sẽ nhận, không oán không hối.

- So với ta?

Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Cũng được!

Thực lực của người này, hẳn là mạnh nhất trong ba người, chiến đấu với hắn, cũng đúng lúc rèn luyện những ngày này tiến bộ.

Thân thể nhoáng một cái, nhảy lên đài cao.

Chỉ điểm người khác chiến đấu, mặc dù cũng có thể hiển lộ rõ ràng thực lực, nhưng chân chính biểu hiện ra lĩnh ngộ cùng kỹ xảo chiến đấu, mới có thể để cho càng nhiều người thuyết phục.

- Thực lực của Trương sư là Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, ta cũng áp chế tu vi tương đồng...

Thấy hắn đáp ứng, Ưng Cần nhẹ gật đầu, toàn thân oanh minh, thực lực Đạp Hư cảnh đỉnh phong, cứ thế mà thấp xuống hai cấp.

- Hạ thấp cấp bậc?

Thấy cử động của hắn, Trương Huyền đồng tình nhìn qua:

- Làm như vậy, ngươi sẽ chết...

Hắn Vu hồn, thân thể, chân khí ba cái đồng tu, lại thêm Minh Lý Chi Nhãn, Thiên Đạo thư viện, đừng nói cùng cấp, coi như kẻ trước mắt này, phóng thích toàn bộ thực lực Đạp Hư cảnh đỉnh phong, đoán chừng cũng không đủ đánh.

Thế mà còn dám áp chế tu vi, lá gan thật lớn!

- Trương sư yên tâm, coi như ngươi lý giải võ kỹ rất cao, ta cũng không yếu, nhất là thương pháp! Cùng cấp bậc... Vô địch!

Ưng Cần nhướng mày, chiến ý như nước thủy triều.

Thủ đoạn của Trương sư, hắn nhìn qua, quả thực rất mạnh, nhưng hắn cũng có tự tin.

Đây là luyện thương nhiều năm, ma luyện ra ý chí.

Chỉ cần cho hắn sử dụng trường thương, đối thủ mạnh hơn cũng có thể chiến một trận.

- Được rồi!

Thấy tên này tự tin như vậy, Trương Huyền không khuyên nhiều, chỉ nhẹ gật đầu.

- Vậy Trương sư, thương của ngươi đâu?

Thấy hắn tay không tấc sắt, đến bây giờ cũng không có lấy ra binh khí, Ưng Cần nhịn không được nói.

- Thương? Ngươi giảm thấp tu vi, nếu như ta lại dùng thương, là khi dễ người, như vậy đi…

Trương Huyền quay đầu nhìn Nhược Hoan công tử:

- Nhược Hoan, ta nhớ trên ghế bên kia, có chổi lông gà phủi tro bụi, ngươi cầm tới một cây giúp ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện