Soạt!
Nội dung trong thư tịch hóa thành một dòng lũ lớn, khắc sâu vào trong óc, Trương Huyền nhanh chóng học tập.
Không biết qua bao lâu, rốt cục hoàn toàn hiểu quyển sách này.
Lần nữa nhìn về quyển thứ sáu.
Hơn nửa canh giờ sau, cũng học tập xong.
Sau khi học xong, lại dung nhập bốn bản trước vào óc, phát hiện cùng trước kia sửa sang lại có rất nhiều chỗ tương tự, cơ bản không khác quá nhiều.
- Hiện tại y thuật của ta, so với Y Sư lục tinh đỉnh phong chỉ mạnh không yếu...
Học tập xong sáu bản Thiên Đạo y thuật, Trương Huyền thở ra một hơi.
Hiện tại y thuật của hắn, coi như Y Sư học viện viện trưởng tới so, chỉ sợ cũng kém xa, đã đạt đến lục tinh đỉnh phong, thậm chí so với một chút Y Sư thất tinh, cũng không kém chút nào.
- Chứng bệnh của Ngụy Như Yên...
Y thuật tiến nhanh, một lần nữa nhớ lại chứng bệnh của Ngụy Như Yên, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Nữ hài này là Tiên Thiên độc thể, lại thêm bị hao tổn từ trong bụng mẹ, thân thể cùng linh hồn đều đã đạt tới mức đèn cạn dầu, cho dù hiện tại, trừ ôn dưỡng linh hồn, tẩm bổ thân thể, cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
- Nhận được Thập Diệp hoa, lại phối hợp vài dược vật, gia tăng công hiệu, hẳn là có thể để linh hồn của nàng khôi phục nhanh hơn một chút.
Thập Diệp hoa ở chỗ Vưu phó viện trưởng, còn không có đạt tới hoàn thiện, công hiệu sẽ kém không ít, đổi lại trước kia không có biện pháp gì, mà bây giờ, y thuật gia tăng, quân thần cân đối, phối một chút dược liệu, để công hiệu của nó tăng nhiều, còn có thể làm được.
- Lại một đêm trôi qua!
Trương Huyền duỗi lưng một cái, đi ra cửa phòng, lúc này mới phát hiện trời đã sáng.
Ánh nắng rơi vãi trong sân, chiếu ra một mảnh vàng rực.
- Lão sư!
Ăn bữa sáng xong, đang định đi ra ngoài, Lạc Thất Thất lại đến.
- Ngươi tới thật đúng lúc, hôm qua ta có chuyện quên hỏi ngươi!
Thấy nàng tới, Trương Huyền nhớ đến một việc, cười nhìn qua.
Hôm qua tìm vị trí chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, về sau biết được phủ đệ là của hắn, bị khiếp sợ tột đỉnh, lại quên một chuyện trọng yếu.
- Lão sư mời nói!
Lạc Thất Thất nghi ngờ nhìn qua.
- Ngươi nhưng nghe qua Vân Vụ hoa chưa?
Trương Huyền hỏi.
Hôm qua thấy Ngụy Trường Phong có chút cổ quái, hỏi nói không có việc gì, cũng không để ở trong lòng, bây giờ suy nghĩ một chút, khả năng không đơn giản như vậy.
- Vân Vụ hoa? Lão sư nói là Vân Vụ hoa có thể sấy khô thành lá trà ở Vân Vụ lĩnh?
Lạc Thất Thất suy nghĩ một chút nói.
- Chính là cái này!
Hắn không biết Vân Vụ lĩnh gì, có điều Ngụy Trường Phong quả thực nói qua, hoa này có thể sấy thành lá trà, hương thơm xông vào mũi, mang theo mây mù, cực kỳ trân quý.
- Thứ này sinh trưởng ở trong Vân Vụ lĩnh, thưa thớt không nói, còn khó có thể ngắt lấy, coi như toàn bộ Hồng Viễn đế quốc, cũng không có mấy bụi, thậm chí hoàng thất đế quốc, cũng chỉ có thời điểm tiếp đãi sứ thần nước ngoài, mới có cơ hội sử dụng!
Lạc Thất Thất suy nghĩ một chút nói:
- Ta cũng là nghe Ngọc Phi Nhi nói qua một lần, mới biết được thứ này!
- Ít ỏi như thế?
Trương
Huyền sững sờ, nhíu mày:
- Ngươi mới vừa nói, khó để hái là có ý gì?
- A, Vân Vụ lĩnh là chỗ Linh thú ở Hồng Viễn sơn mạch hội tụ, vô số Linh thú, Thánh thú tích tụ, chỉ cần có nhân loại tiến vào, liền sẽ gặp phải vây công, cực kỳ nguy hiểm. Coi như Thuần Thú đại tông sư như Mi viện trưởng, cũng không dám vào sâu!
Lạc Thất Thất nói:
- Do đó, nơi này cũng được xưng là nhân loại cấm địa!
- Nhân loại cấm địa?
Trong lòng lộp bộp một chút, vẻ mặt Trương Huyền trở nên khó coi.
- Đúng vậy!
Thấy hắn biến sắc, Lạc Thất Thất nghi ngờ nhìn qua:
- Làm sao vậy, lão sư?
- Nếu như một cường giả Thánh cảnh đi vào ngắt Vân Vụ hoa, sẽ xuất hiện tình huống gì?
Trương Huyền nhìn chằm chằm tới.
- Một Thánh giả? Cơ bản có đi không về! Hoàng thất của Hồng Viễn đế quốc vì lấy hoa trà, hầu như liên hợp hơn mười vị Thánh giả cùng một chỗ tiến đến hái, thậm chí không dám hái nhiều. Một người đi qua, có thể nói hẳn phải chết không nghi ngờ, làm sao có thể sống sót!
Lạc Thất Thất lắc đầu.
- Có đi không về? Nguy rồi!
Trương Huyền nắm đấm xiết chặt, lúc này rốt cuộc minh bạch, vì cái gì nghe được Vân Vụ hoa, vẻ mặt của Ngụy Trường Phong sẽ khó coi như vậy.
Xem ra, hắn biết nơi này nguy hiểm!
- Khó trách Vưu Hư kia, vừa mới đầu không bán, về sau nguyện ý lấy một gốc Vân Vụ hoa trao đổi... Nguyên lai đánh là cái chủ ý này!
Sắc mặt tái xanh, cả người như tích súc cuồng phong bạo vũ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
- Lão sư...
Thân thể mềm mại của Lạc Thất Thất cứng đờ.
Từ khi nàng biết vị lão sư này, người sau bất kể gặp phải chuyện gì, đều mặt không đổi sắc, thậm chí ban đầu ở Địa Cung, nguy hiểm như vậy, cũng thản nhiên đối mặt, mà bây giờ bộ dáng này, khẳng định phát sinh sự tình gì để hắn tức giận.
- Ta không sao!
Trương Huyền lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử trước mắt:
- Vân Vụ lĩnh ở nơi nào?
- Vân Vụ lĩnh ở chính đông, đại khái cách hơn một ngàn dặm, quanh năm bị mây mù vây quanh, do đó gọi tên, rất dễ dàng tìm được!
Lạc Thất Thất nói.
- Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một chuyến!
Biết vị trí, Trương Huyền không ngừng nghỉ, thân thể nhoáng một cái, từ gian phòng vọt ra, tung người nhảy lên không trung.
Cùng thời khắc đó, trong đầu kêu gọi, không lâu sau, Tử Dực Thiên Hùng thú liền bay tới, đạp vào lưng thú, thẳng tắp bay về phía đông.
Ngụy Trường Phong, ngươi đã hiệu trung, là thuộc hạ của ta, vậy ta quyết không thể để ngươi xảy ra chuyện!