- Được!
Thiên Nghĩ Phong Mẫu chỉ rõ phương hướng, Trương Huyền lặng lẽ bay đi, không lâu sau, quả nhiên thấy một chỗ có dấu vết chiến đấu.
Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, quan sát thật kỹ.
- Đại khái ở năm, sáu canh giờ trước...
- Cùng hắn chiến đấu hẳn là ba con Thanh Âm thú, loại Linh thú này, mặc dù chỉ có Quy Nhất cảnh, thực lực không mạnh, nhưng cái mũi cực kỳ linh mẫn, hẳn là ngửi được khí tức của hắn, theo dõi đến, tránh cũng không thể tránh, lúc này mới ra tay!
- Mấy Thanh Âm thú này, đều bị hắn một đòn mất mạng, có điều, con cuối cùng, trước khi chết gầm rú một tiếng, Ngụy Trường Phong dưới tình thế cấp bách, mới đập nát đầu lâu của nó! Mặc dù chém giết, thanh âm lanh lảnh của Thanh Âm thú, hẳn là để không ít Linh thú phát hiện!
Rất nhanh cho ra phân tích, chỗ này chiến đấu, bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh, không có bao lâu thời gian, nhưng chiến đấu bắt đầu, linh khí xao động, tương đương với bại lộ vị trí, tất sẽ khiến Linh thú khác, thậm chí Thánh thú chủ ý.
Còn muốn đi sâu vào, phiền phức không nhỏ.
- Đi bên này!
Phân tích xong chiến đấu, mắt Trương Huyền sáng lên, tìm được một tia dấu vết Ngụy Trường Phong lưu lại, nhanh chóng đuổi theo.
Không thể không nói, vị Linh Tài các Các chủ này, quả thực rất thông minh, biết hành tung rò rỉ, lựa chọn một sơn đạo chật hẹp trèo lên.
Nơi này chỉ có một con đường, coi như muốn đánh lén, muốn vây công, cũng rất khó làm được, lại thêm Linh thú hình thể to lớn, nhân loại khá nhỏ, ẩn núp cũng tương đối dễ dàng.
Nhưng cũng có thiếu hụt rất lớn, chính là một khi bị phát hiện, tương đương với bị nhốt vào trong lồng, coi như muốn chạy trốn, cũng không thể nào.
Dọc theo sơn đạo đi về phía trước, đi không xa liền phát hiện không ít Linh thú bị đánh chết.
Quy Nhất cảnh, Đạp Hư cảnh, Tằm Phong cảnh...
Cấp bậc Linh thú càng ngày càng cao, chiến đấu cũng càng ngày càng thảm liệt, đi một hồi, thế mà thấy được một con Bán Thánh.
Là Hắc Diện Thiết Hùng, bị chấn vỡ đầu, mất mạng tại chỗ.
- Xuất hiện Bán Thánh cấp, đằng sau sẽ chỉ càng ngày càng mạnh!
Vẻ mặt hắn càng ngày càng ngưng trọng.
Còn chưa đi đến giữa sườn núi liền gặp Bán Thánh, nương theo chém giết càng nhiều, dẫn tới Thánh thú càng lợi hại, coi như Ngụy Trường Phong là cường giả Thánh cảnh, chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.
- Tăng thêm tốc độ!
Sợ đối phương xảy ra vấn đề, Trương Huyền tăng thêm tốc độ, cũng không biết là Linh thú, Thánh thú cao cấp bị Ngụy Trường Phong thu hút đi hay nguyên nhân khác, lại thêm Thiên Nghĩ Phong Mẫu sớm dự cảnh, trên đường đi hắn ngược lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng nương theo càng đi càng sâu, da mặt cũng khiêu động càng lợi hại.
Rất nhanh ngừng lại trước một chỗ dấu vết chiến đấu.
Cây cối bốn phía đều bị dư âm chiến đấu đạp bằng, lan tràn vài trăm mét, nham thạch trong sơn đạo cũng có rất nhiều bị chém thành hai khúc, hóa thành bột mịn.
Tóm lại, chung quanh cực kỳ hỗn độn.
- Là ba con Hắc Vĩ hồ Tòng Thánh cấp!
Minh Lý Chi Nhãn lấp lánh, phân tích khung cảnh chiến đấu một lần, Trương Huyền mặt trầm như nước.
Hắc Vĩ hồ Tòng Thánh cấp, mặc dù thực lực không bằng Ngụy Trường Phong, nhưng loại sinh mạng này giảo hoạt cơ cảnh, am hiểu đánh lén, nhìn dấu vết chung quanh, Ngụy Trường Phong rõ ràng bị thương.
Xoay người trảo trên mặt đất một cái, một mảnh vỡ quần áo xuất hiện ở trong lòng bàn tay, phía trên dính đầy vết máu.
- Đây là một canh giờ trước...
Trương Huyền xiết chặt nắm
đấm.
Biết cách thuộc hạ của mình càng ngày càng gần, tăng thêm tốc độ tiếp tục lao về phía trước.
Đi không bao xa, lần nữa phát hiện dấu vết chiến đấu.
Càng thêm kịch liệt, hai Linh thú Thánh giả cấp nằm trên mặt đất, đã tắt thở, mà trong miệng một đại gia hỏa, đang ngậm một cánh tay, máu tươi tựa hồ còn đang tí tách.
- Là cánh tay của hắn!
Lông mày Trương Huyền nhảy loạn.
Cánh tay này hắn nhận biết, chính là của Ngụy Trường Phong.
Ở đây bị Linh thú Thánh cấp đánh lén, cánh tay bị cắn đi, dù chém giết đối thủ, nhưng bị thương nặng, chỉ sợ đã đi không được bao xa.
Lại tìm một vòng, phát hiện không chỉ cánh tay lưu lại, còn có máu tươi khắp nơi, xem ra Ngụy Trường Phong bị thương cực nặng.
- Cái tên này... Đây không phải liều mạng sao... Thực hái không được Vân Vụ hoa, chúng ta có thể nghĩ những biện pháp khác...
Vẻ mặt Trương Huyền khó coi.
Đã gặp phải Thánh thú thực lực tương đương, biết rõ làm khó dễ liền thôi, tìm không thấy Vân Vụ hoa, có thể nghĩ những biện pháp khác, vì cái gì liều mạng như vậy?
Như vậy sẽ chết!
Người chết, coi như hái được Vân Vụ hoa thì có ích lợi gì?
Nhanh chóng đi về phía trước, lại đi vài trăm mét, lập tức nhìn thấy trên vách tường trong sơn đạo, một thanh trường đao cắm vào nham thạch, phía trên máu tươi dày đặc, hẳn là vừa mới chém giết một Thánh thú.
Trên đường đi, thấy không ít Linh thú bị đao đánh chết, Trương Huyền đã sớm biết, vũ khí của Ngụy Trường Phong là một chuôi trường đao tuyệt phẩm, vội vàng đi tới gần, đưa tay nhổ xuống.
- Gãy mất?
Rút đao ra, lúc này mới phát hiện, chuôi trường đao này đã cắt thành hai đoạn, như bị lợi khí gì chặt đứt, nham thạch chung quanh càng có tươi máu nhuộm đỏ, lộ ra cực kỳ dữ tợn.
Vũ khí là tính mạng của một võ giả, đao bị chém đứt, Ngụy Trường Phong đến cùng gặp cái gì?
Cúi đầu nhìn quanh một vòng, thân thể nhoáng một cái, nhặt lên một cọng lông.
- Thánh giả nhất trọng đỉnh phong... Hồng Vượn Thú?
Mặt Trương Huyền như đáy nồi.
Ở đây phát hiện lông tóc của Hồng Vượn Thú, há không nói rõ... Ngụy Trường Phong gặp Thánh thú lợi hại như vậy?
Ngụy Trường Phong, tu vi bản thân chẳng qua Thánh giả nhất trọng trung kỳ, ngay cả hậu kỳ cũng không có đạt tới, gặp phải Thánh giả nhất trọng trung kỳ, cũng rất khó chiến thắng, gặp phải đỉnh phong... Căn bản không chống đỡ được!
Linh thú cùng cấp bậc, Thánh thú bởi vì hình thể, sức chiến đấu mạnh hơn Danh Sư cùng cấp bậc, chớ nói chi là võ giả bình thường.
- Lần này hắn là thật nguy hiểm, chỉ sợ rất khó sống sót...
Trương Huyền nhịn không được nhìn về phía trước, tràn đầy lo lắng.
Chỉ cần vọt tới trước, lấy thực lực của hắn, chạy trốn hẳn là có thể làm được, tổn thương như thế lớn, đến cùng vì cái gì?