Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tập thể lui khóa (1)


trước sau

- Đến Luyện Đan học viện?

Lục Phong viện trưởng sững sờ, lập tức híp mắt lại:

- Hắn đã không phải học viên của Danh Sư học viện, vì cái gì không có người ngăn cản?

Đối phương đã không phải học sinh, sao có thể để hắn tùy ý ra vào?

- Hắn... nắm giữ lệnh bài của Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng, Vệ viện trưởng, càng là lão sư của khách khanh trưởng lão, bối phận còn cao hơn lão sư... chúng ta không ngăn cản được!

Thanh niên đỏ mặt.

Danh Sư học viện, cũng không phải cấm địa gì, huống chi, đối phương còn cầm lệnh bài của trưởng lão bản viện, làm sao cản?

- Hắn đến Luyện Đan học viện làm gì?

Biết đối phương nói có đạo lý, đừng nói học sinh, xem như hắn cũng không thể ngăn cản đối phương, Lục Phong sầm mặt lại.

- Không biết, hắn tới học viện, trực tiếp đi Tàng Thư khố...

Thanh niên nói.

- Tàng Thư khố?

Lục Phong viện trưởng cau mày:

- Hắn không có thẻ học viên, đi cũng vô dụng?

Muốn tiến vào Tàng Thư khố, cần hai điều kiện, thẻ học viên cùng học phần, đối phương đại náo Y Sư công hội, học phần không thiếu, nhưng không có thẻ học viên, thậm chí không phải học sinh, coi như muốn vào, cũng vào không được!

- Hắn không tiến vào, mà đứng ở bên ngoài Tàng Thư khố... ngẩn người!

Nói đến đây, trên mặt thanh niên lộ ra vẻ cổ quái.

- Ngẩn người?

Lục Phong cùng đám người Chu phó viện trưởng đều sững sờ.

Chỗ kia... Có cái gì đáng xem?

- Đúng vậy, chính là cả người không nhúc nhích, con mắt mở trừng trừng, cái gì cũng không nói...

Thanh niên nói.

Mọi người nháy mắt.

Vốn cho rằng tên này chạy đến Luyện Đan học viện làm gì, kết quả chạy tới ngẩn người... Làm cái gì?

- Bây giờ còn ở chỗ đó không?

Lục Phong nhịn không được hỏi.

- Khi ta tới vẫn còn, đã đợi hơn nửa canh giờ!

Thanh niên gật đầu.

- Tên này đầu tiên là làm sập Luyện Khí học viện, sau đó lại khiêu chiến Y Sư tháp, để chúng hoàn toàn thay đổi, đột nhiên chạy đến Tàng Thư khố ngẩn người, khẳng định có lừa dối, chư vị theo ta qua nhìn một chút!

Nghe nói tên này ngẩn ngơ nửa canh giờ, Lục Phong làm sao cũng cảm thấy không đúng, nhịn không được đứng dậy.

Mặc dù cùng Trương Huyền chỉ gặp qua một lần, nhưng tình cảnh đối phương đúng lý không nhường người, ép hắn tiến thoái lưỡng nan vẫn rõ mồn một trước mắt.

Cộng thêm trước đó còn chuyên môn nói qua, muốn tới khiêu chiến Luyện Đan học viện, không biết vì cái gì, trong lòng tràn đầy bất an, không tận mắt nhìn một chút, từ đầu đến cuối là không yên lòng.

- Vâng!

Bốn vị viện trưởng khác, nghĩ đến Trương sư đủ loại cử động, khóe miệng cũng co giật, đồng thời đứng dậy.

Trước đó, học viện khác sụp đổ, lung ta lung tung, bọn họ còn có chút may mắn, hiện tại gia hỏa này chạy đến học viện của bọn họ, một cảm giác nguy cơ vô hình bao phủ tới.

Vội vã đi đến Tàng Thư khố, tốc độ của mấy người cực nhanh, không đến mười phút đồng hồ liền đến gần.

Giống như trước đây, kiến trúc Tàng Thư khố cao lớn, cao vút trong mây, không có dấu hiệu đổ sụp, cũng không thấy được nửa bóng người, Lục Phong nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn qua:

- Hắn ở đâu?

- Ta không biết... Vừa rồi ngay
ở chỗ này!

Vẻ mặt thanh niên mê man chỉ về phía trước.

Trước đó tên kia liền đứng ở trước Tàng Thư khố ngẩn người, làm sao bản thân vừa đi tìm viện trưởng, qua lại chẳng qua nửa canh giờ, ngay cả bóng người cũng không thấy?

Bởi vì Trương Huyền danh khí rất lớn, vừa rồi nơi này có không ít người.

- Ta tìm người hỏi một chút!

Dạo qua một vòng, không phát hiện nửa bóng người, thanh niên vội vàng đi đến một phòng ốc bên cạnh Tàng Thư khố.

Nơi đó có học viên trông giữ Tàng Thư khố, đều là sinh viên năm thứ ba, tới làm việc ngoài giờ.

Còn chưa tới gần, liền nghe kẹt kẹt một tiếng, cửa phòng mở rộng, hai thanh niên đi ra.

- Hồ Húc...

Nhận ra một cái bên trong, vội vàng đi tới gần.

- Lục Huy học trưởng!

Hồ Húc ôm quyền.

- Các ngươi đây là... Đi nơi nào?

Nhìn thấy trên người đối phương cõng hành lý, Lục Huy kỳ quái.

Ở Tàng Thư khố làm việc ngoài giờ, cơ bản phải ở chỗ này một học kỳ, mới khai giảng mấy ngày, cõng hành lý ra ngoài làm gì?

- Bẩm báo học trưởng, mới vừa rồi nghe được Trương sư giảng một tiết khóa, chúng ta hiểu ra, cảm thấy mình không thích hợp luyện đan, cho nên... Ta muốn rời khỏi nơi này, đi học những nghề nghiệp khác!

Hồ Húc nói.

- Giảng bài?

Con mắt Lục Huy nhịn không được trợn tròn, mấy người Lục Phong cũng kìm lòng không được nhìn qua.

Gia hỏa kia ở đây giảng bài?

- Vâng, Trương sư đứng ở chỗ này một hồi, bắt đầu giảng bài, ta may mắn nghe được, lúc này mới phát hiện, chức nghiệp luyện đan, mặc dù là cao nhất trong thượng cửu lưu, nhưng ta căn bản không thích hợp học tập, những năm này đều là phí thời gian...

Hồ Húc cười khổ lắc đầu, vẻ mặt thất lạc.

Trương sư giảng bài bác đại tinh thâm, để cho người ta nghe một hồi, được lợi rất nhiều.

Mặc dù hắn học tập luyện đan cũng có một đoạn thời gian, nhưng nghe xong khóa mới hiểu được, căn bản không thích hợp học cái này!

Coi như về sau miễn cưỡng học tập, cũng sẽ càng ngày càng khó, không thể tiến bộ.

Đã như thế, còn không bằng lập tức bỏ qua.

Dù sao Danh Sư học viện có chín đại chức nghiệp phụ tu, không học luyện đan, còn có thể học tập cái khác, chung quy có thích hợp bản thân, đồng thời, có thể nhanh chóng tiến bộ.

- Ngươi cũng cảm thấy không thích hợp học tập luyện đan?

Nghe xong Hồ Húc nói, Lục Huy nhịn không được nhìn về phía học viên năm thứ ba khác đi cũng hắn kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện