Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền bị cự tuyệt (2)


trước sau

Thẩm Quân sững sờ, lời chuẩn bị đến khóe miệng, lại nghẹn vào cổ họng, suýt chút nữa sặc chết. Vốn hắn muốn nhìn lễ vật của đối phương, một khi kém, vừa vặn chèn ép một chút, cũng dễ chứng minh lòng thành của mình, kết quả... Người ta căn bản không có? Những người khác cũng sửng sốt. Đường đường sinh nhật yến hội của công chúa, đã tiếp nhận thiếp mời tới, cái gì cũng không chuẩn bị, xác định không phải đang nói đùa?

- Trương huynh, cái trò đùa này không vui chút nào! Công chúa thành ý mời, chúng ta đều chuẩn bị lễ vật... Ngươi tay không mà tới, khó tránh khỏi có chút quá không tôn trọng a!

Thẩm Quân kịp phản ứng, cười lạnh.

- Thầy Trương là khách quý của ta, Thẩm Quân, lời này của ngươi là có ý gì?

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Phi Nhi trầm xuống, thấy công chúa thay đối phương nói chuyện, Thẩm Quân càng thêm tức giận:

- Công chúa, hôm nay là sinh nhật của ngươi, tất cả mọi người chuẩn bị lễ vật, mà thầy Trương tay không mà đến, rõ ràng không có để ở trong lòng...

- Hắn...

Ngọc Phi Nhi đang muốn nói, ta không có nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật, chỉ thấy Trương Huyền khoát tay áo, lập tức ngừng lại.

- Có lễ vật chính là tôn trọng? Ai lễ vật quý giá, người đó liền tôn trọng nhiều một ít? Ngươi ý tứ là... Phi Nhi công chúa, mời chúng ta tham gia yến hội, mục đích là vì lễ vật?

Trương Huyền nhìn qua:

- Công chúa... là tiểu nhân trục lợi?

- Ta... ta không phải ý tứ này...

Không nghĩ tới đối phương lý luận không đứng đắn như thế, bỗng chốc bị đưa vào mương, Thẩm Quân sững sờ, vẻ mặt trở nên khó coi:

- Ta chỉ nói là, ngươi tay không tới, là không tôn trọng với công chúa...

- Đúng a, ta tay không tới, không tôn trọng với công chúa, ngươi mang theo lễ vật trân quý chính là tôn trọng, ý tứ còn không phải nói, công chúa chỉ nhìn lễ vật không nhìn người? Ai có lễ vật, liền tôn trọng người đó?

Trương Huyền lắc đầu:

- Ngươi vũ nhục công chúa như thế, là mục đích gì?

- Ngươi nói bậy! Ta vũ nhục công chúa lúc nào?

Thấy hắn càng nói càng xa, Thẩm Quân vội vàng nhìn về phía Ngọc Phi Nhi, tràn đầy lo lắng:

- Công chúa, đừng nghe hắn nói bậy, ta không phải ý tứ này...

Lạc Thất Thất ở một bên chớp chớp con mắt, suýt chút nữa bật cười. Miệng lưỡi của lão sư nàng thật là quá lợi hại. Sinh nhật của người ta, ngươi không cầm lễ vật ngược lại cũng thôi, cư nhiên hùng hồn như thế, nói năng đầy lý lẽ, nói người ta cầm lễ vật ngược lại sỉ nhục chủ nhân... những người khác cũng hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều chuẩn bị lễ vật, lấy ra, chẳng khác nào đang vũ nhục công chúa, không lấy ra, lại không lễ phép... Mặt giống như bị táo bón.

- Tốt, hôm nay ta mời mọi người, chỉ là vì tụ hội, ai lại đưa lễ vật, liền trực tiếp rời đi, không cần trở lại, về sau Ngọc Phi Nhi ta sẽ không chào đón!

Cắt đứt đối phương xin lỗi, Ngọc Phi Nhi hất ống tay áo.

- Ta...

Sắc mặt Thẩm Quân tái xanh, xiết chặt nắm đấm. Cầm lễ vật trân quý như vậy, vốn cho rằng có thể lấy được niềm vui của công chúa, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, không có để nàng cao hứng, còn
dẫn đến chán ghét! Chuyện này là sao! Thật là mất cả chì lẫn chài.

- Đều là cái tên này...

Lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Huyền, hất lên ống tay áo, xoay người trở lại trên vị trí của mình. Lúc này nói càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót, còn không bằng trước giữ yên lặng, quay đầu lại tìm cơ hội dạy bảo tên này một chầu. Thân là truyền nhân của Thẩm gia, tuổi còn trẻ liền có thực lực như thế, trong cùng thế hệ lúc nào thua thiệt qua, không nghĩ tới thế mà bị một tiểu gia hỏa chỉ chừng hai mươi tuổi làm suýt chút nữa nín chết. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn bực.... Lắc đầu không tiếp tục để ý gia hỏa sắp bị mình làm tức chết, Trương Huyền nhìn về phía công chúa trước mắt.

- Ngươi có phải tu luyện linh hồn hay không?

Vừa rồi Vu Hồn dọc theo hoàng cung dạo qua một vòng, mặc dù không tìm được Thánh giả Bồ Đề thụ, nhưng cũng phát hiện hoàng thất coi trọng linh hồn, Ngọc Phi Nhi này, nếu là thành viên hoàng thất, khẳng định cũng học tập.

- Có tu luyện một chút!

Ngọc Phi Nhi nhẹ gật đầu, mang theo nghi ngờ nhìn qua.

- Vừa rồi hỏi thăm Hình Viễn, biết được hoàng thất các ngươi am hiểu linh hồn, nhắm mắt trầm tư, sáng tạo cho ngươi một bộ pháp quyết tu luyện thích hợp linh hồn, liền tặng cho ngươi làm quà sinh nhật!

Trương Huyền truyền âm qua. Chạy khắp hoàng cung của người ta, học được Thiên Chuy Ngưng Hồn quyết trên tấm bia đá, lại hấp thu linh khí nhà người ta không còn... Đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, tự nhiên không thể bạc đãi đối phương. Nếu không trên tâm lý cũng băn khoăn.

- Linh hồn pháp quyết thích hợp?

Ngọc Phi Nhi sững sờ.

- Ân, là ta học tập hai đại chức nghiệp Ma Âm, Kinh Hồng, bản thân lĩnh hội, thích hợp thể chất của ngươi!

Trương Huyền nói.

Tu luyện Vu Hồn là bí mật, không thể nói cho người khác biết, trộm công pháp của người ta, càng không thể nói, chỉ có thể sửa chữa một chút, lấy hai đại chức nghiệp Ma Âm, Kinh Hồng làm che chở. Dù sao hai chức nghiệp này của hắn đều đạt đến đỉnh phong nhất của Danh Sư học viện, người khác muốn nghi ngờ, cũng nói không nên lời.

- Cái này...

Chần chờ một chút, Ngọc Phi Nhi cắn môi:

- Ta... Không cần!

- Không cần?

Trương Huyền sững sờ, hắn đã mở miệng, tất nhiên là công pháp không kém, thậm chí vượt xa Thiên Chuy Ngưng Hồn quyết của đối phương... Đối phương thế mà không muốn! Đường đường Danh Sư học viện viện trưởng, đưa người công pháp, vậy mà... bị cự tuyệt! Cái này... là tình huống gì?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện