Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Truyền thụ thương pháp (2)


trước sau

Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái thì bên tai vang lên tiếng truyền âm của Trương lão sư.

Biết lão sư không hại mình, Trịnh Dương vội vàng tập trung tinh thần, điều chỉnh hô hấp.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Đạo chân khí tiến vào trong cơ thể kia lập tức dọc theo kinh mạch, lại dùng phương thức đặc thù vận chuyển. Trong một sát na, Trịnh Dương cảm giác như mình đã biến thành một thanh trường thương bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm thủng bầu trời vậy.

- Đây là... phương pháp vận chuyển nội tức của Thương pháp?

Vào giờ phút này, Trịnh Dương có ngốc đến mấy cũng đã hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.

Bất kể là thương pháp hay là võ kỹ, không chỉ có chiêu số, quan trọng nhất chính là phương pháp vận chuyển nội tức.

Chỉ có nội tức vận chuyển đúng thì mới có thể thôi thúc rathương pháp, phát huy ra uy lực mạnh nhất. Bằng không, cái gọi là chiêu số, nhiều nhất cũng chỉ đẹp đẽ hơn một chút. Thế nhưng uy lực lại hầu như không có.

Tuy rằng Trịnh Dương chưa từng tiếp xúc qua thương pháp lợi hại gì cả. Thế nhưng từ nhỏ đã làm bạn với thương, đã sớm hòa thương pháp vào trong cốt tủy. Cho nên phương pháp vận chuyển nội tức vừa mới hình thành ở trong người thì hắn đã hiểu rõ. So với tất cả thương pháp mà học được, thậm chí đã từng gặp qua còn cao minh hơn rất nhiều!

Chiêu vừa nãy xem ra rất bình thường, kẻ ngu si cũng có thể học được. Thế nhưng một khi phối hợp với bộ tâm pháp này, như vậy sẽ hóa phức tạp thành đơn giản, đại xảo không công!

- Không ngờ trên đời này lại có chiêu số lợi hại như thế...

Trong nháy mắt vẻ mặt hắn đã trở nên si ngốc, quả thực là không thể tin được.

Chiêu này đã không thể dùng hai từ huyền diệu để hình dung nữa, quả thực chính là khó có thể tưởng tượng ra được.

Trong lúc đang kích động, trong tai hắn lại vang lên tiếng của lão sư.

- Đừng do dự, nhanh làm quen với phương pháp vận chuyển nội tức, sau đó cố gắng xứng đôi cùng thương pháp!

- Vâng!

Biết Trương lão sư đang truyền thụ cho hắn thương pháp cao minh cho nên Trịnh Dương không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung mà tập trung tinh thần, cảm ngộ khí tức vận chuyển.

Mỗi một võ kỹ đều sẽ có phương pháp vận chuyển nội tức đặc thù. Giống như lót đường cho người tu luyện vậy, mở kinh mạch bế tắc ra từng chút một, phiền phức không gì sánh được, cần phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực.

Lấy Trịnh Dương hiện giờ làm ví dụ, tu vi hắn chỉ là võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh. Trong cơ thể chỉ có nội tức, ngay cả chân khí cũng không hình thành, muốn học chiêu này rồi mở ra con đường vận chuyển nội tức, không có một hai năm, trên cơ bản là chuyện không thể.

Chỉ là, hiện tại thì lại không giống nữa.

Chân khí của Trương lão sư tinh khiết đến cực điểm, đi tới đâu, tất cả các nơi bế tắc trong cơ thể đều trở nên thông thuận, không tới hai hô hấp đã mở ra một vòng tuần hoàn thông suốt, nội tức nhanh chóng di chuyển, không còn một chút ràng buộc nào nữa.

- Cái này... đã luyện thành rồi sao?

Nội tức trở nên thông suốt, Trịnh Dương nhất thời hiểu rõ, bộ thương pháp hắn muốn triệt để học được cũng phải chìm đắm mấy năm.

- Được rồi, trước tiên đạo chân khí này sẽ ở lại bên trong cơ thể của con. Con cứ tiếp tục giả vờ không có khí lực, khi chiến đấu cùng với Chu Thiên nhất định phải một đòn đánh trúng!

Âm thanh của Trương Huyền tiếp tục truyền đến.

Biết ý của hắn, Trịnh Dương âm thầm gật gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút kỳ quái... Vì sao chân khí của Trương lão sư lại có thể ở lại trong cơ thể hắn, mà không xuất hiện sự xung đột?

Công pháp tu luyện của võ giả không giống nhau thì thuộc tính chân khí cũng không giống nhau. Bởi vậy, chân khí của một người tiến vào trong cơ thể của người khác, đừng nói là không thể giúp đột phá mà còn rất dễ xung đột, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Chân khí của Trương lão sư tiến vào trong cơ thể hắn, không ngờ lại không có một chút xung đột và
mâu thuẫn nào. Chuyện này khiến cho hắn có chút khó mà tin nổi.

Chỉ là, hắn cũng biết, lúc này không phải lúc nghĩ những thứ này, hắn ôm quyền, nói:

- Chu lão sư, đến đây đi!

Nói xong hắn lắc lư đi đến Sư Chiến thai.

Nhìn thấy dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay của hắn, mọi người đang xem trò vui không khỏi giương mắt nhìn nhau.

Trời, thật sự tới chiến sao?

Học thương pháp mà ngay cả một con heo cũng có thể thi triển, thân thể bất cứ lúc nào cũng sẽ té xỉu, ngươi đánh thế nào đây...

Da mặt của Chu Thiên cũng run run, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Trúng kế.

Nhất định tên này đã sớm quyết định bỏ người học sinh này, lại cố ý khiến cho hắn không chịu nổi.

Dạy một chiêu ngay cả gà cũng không giết chết được để đối phó với bản thân... Chẳng phải đã cho thấy, bản thân hắn ngay cả gà cũng không bằng hay sao?

- Trương Huyền, xem như ngươi lợi hại!

Cho rằng đối phương đang cố ý nhục nhã bản thân, Chu Thiên cắn răng một cái, cũng nhảy lên tỷ thí thai.

- Mong rằng Chu lão sư hạ thủ lưu tình...

Ra vẻ suy yếu, Trịnh Dương gian nan giơ trường thương lên.

Nhìn thấy hắn làm ra một động tác đơn giản như vậy mà cũng mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, tất cả mọi người đều không biết nên nói gì.

Sư Chiến thai, nơi này đã rất nhiều năm không có ai khiêu chiến, không nghĩ tới lần thứ nhất khiêu chiến lại có thể khôi hài như vậy.

Chuyệ này truyền đi, sợ rằng cũng kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

- Lão sư... không bằng để con thay Trịnh Dương đi!

Triệu Nhã không nhịn được nói một câu.

- Cứ nhìn là được!

Trương Huyền cũng không có giải thích.

Thấy dáng vẻ như đã định liệu từ trước của lão sư, trong lòng Triệu Nhã tràn ngập nghi hoặc, thế nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều mà lần nữa nhìn lại trên đài.

- Lưu tình? Muốn trách thì trách Trương lão sư của ngươi đi!

Đoán ra dụng ý của Trương Huyền, trong lòng Chu Thiên như phún lửa.

- Như vậy... Học sinh thất lễ vậy!

Trịnh Dương biết nếu không tự mình ra tay thì đối phương sẽ do thân phận hạn chế mà không xuất thủ trước. Hắn cũng không phí lời, trường thương run lên, trực tiếp đâm thẳng tới.

Mũi thương run run giống như không hề có một chút sức mạnh nào cả.

Chính là chiêu số rác rưởi vừa nãy Trương Huyền đã dạy hắn.

- Hừ!

Nhìn thấy tên này vẫn dám sử dụng chiêu này, Chu Thiên càng thêm tức giận. Miệng hừ lạnh một tiếng, áp chế tu vi đến võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh, cũng không sử dụng binh khí mà dùng bàn tay để nghênh đón.

Tay không đấu với trường thương!

Dù vậy, dưới đài cũng không có một người nào xem trọng Trịnh Dương. Tất cả đều cảm thấy nhất định tên này sẽ chịu xui xẻo.

- Chính là lúc này...

Thấy đối phương quả nhiên xem thường mình, tay không nghênh đón thương, ánh mắt Trịnh Dương sáng lên, đạo chân khí của Trương Huyền trong cơ thể hắn đột nhiên tuôn ra. Cả người hắn trong nháy mắt đã thay đổi, nếu như nói vừa nãy là con cừu ngoan ngoãn thì lần này, không ngờ đã biến thành lão hổ hung mãnh.

Ầm ầm!

Một đạo thương mang đâm thẳng ra, đâm thẳng vào ngực của Chu Thiên.

- Cái gì?

Con ngươi co rụt lại, lông tơ trên người Chu Thiên đột nhiên dựng đứng lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện