Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngụy Như Yên thức tỉnh (2)


trước sau

- Vâng!

Đứng dậy, Ngụy Như Yên nhìn chung quanh một vòng, nhịn không được hỏi:

- Thầy Trương, cha ta ở đâu? Có biết tin tức ta tỉnh lại hay không?

Cho tới nay phụ thân vì nàng làm, đều nhìn ở trong mắt, hiện tại hoàn toàn khôi phục, cái thứ nhất muốn chia xẻ tự nhiên là đối phương. Một khi phụ thân biết mình tỉnh táo lại, còn có thể tu luyện, sợ rằng sẽ cao hứng không biết trời đâu đất đâu a.

Khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, mặc sức tưởng tượng biểu lộ của phụ thân sau khi biết tin tức này, ánh mắt của Ngụy Như Yên cong như trăng lưỡi liềm, tràn đầy ngọt ngào. Nhiều năm như vậy cha con sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm có tình cảm cực kỳ thâm hậu.

- Ngụy Trường Phong hắn...

Nhìn thấy đối phương vui vẻ cùng trông đợi, Trương Huyền muốn nói cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào.

- Cha ta làm sao?

Thấy thầy Trương này biểu lộ không đúng, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt, Ngụy Như Yên vội vàng hỏi.

- Hắn vì cứu ngươi... Đã hoàn toàn rời đi!

Trương Huyền lắc đầu nói.

Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng sự thật như thế, chỉ có thể nói ra.

- Rời đi...

Gương mặt xinh đẹp của Ngụy Như Yên tái đi, thân thể mềm mại lắc lư, không thể tin được. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân một mực theo cùng, kể chuyện xưa cho nàng, chữa bệnh cho nàng, đủ loại yêu cầu, y thuận tuyệt đối, chưa từng vi phạm qua, vốn cho rằng lần này hôn mê, bản thân sẽ đi trước một bước, làm sao cũng không nghĩ tới... Tỉnh táo lại, nghe được tin tức thứ nhất là cái này!

- Như Yên, con nhất định phải sống sót, mặc kệ trả giá lớn cỡ nào, cha cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi!

- Dùng thuốc này, bệnh tình của ngươi sẽ khá hơn một chút...

- Con là nữ nhi kiên cường nhất của ta, vì con, ta có thể trả giá hết thảy, thậm chí sinh mệnh...

...

Lời của phụ thân, như còn quanh quẩn ở bên tai, mà người đã biến mất không thấy... Lần lượt mang theo nàng cầu Y Sư chẩn bệnh, lần lượt đi tìm linh dược... ký ức đếm không hết, đều là phụ thân cõng nàng, tìm kiếm khắp nơi, cầu người khắp nơi, mục đích lớn nhất là để nàng khôi phục, mà bây giờ nàng khôi phục... Phụ thân lại không nhìn thấy... Cha... Hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, Ngụy Như Yên cắn chặt răng, nhìn lại:

- Cha ta chết như thế nào?

- Hắn vì cứu ngươi mà chết...

Cũng không bảo lưu, Trương Huyền nói toàn bộ chuyện lúc trước một lần. Bao quát Thập Diệp hoa có thể cứu chữa, Vưu Hư cho ra tin tức giả, Ngụy Trường Phong vì cứu nàng, lẻ loi một mình xông vào Vân Vụ lĩnh... Nghe được vì cứu nàng, phụ thân bị đánh đi không nổi, cũng muốn lấy được Vân Vụ hoa, Ngụy Như Yên xiết
chặt nắm đấm, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy.

- Cha...

Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.

Tình thương của cha như núi, ân tình tựa như biển. Đây là phụ thân của nàng... Hít sâu một hơi, Ngụy Như Yên giống như làm ra quyết định gì đó, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

- Xin thầy Trương thu ta làm đồ đệ!

Phụ thân vì nàng bỏ ra sinh mệnh, bản thân phải sống thật tốt, an ủi người trên trời có linh thiêng.

- Bái sư đi!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Đáp ứng Ngụy Trường Phong, phải chiếu cố con gái của hắn, liền quyết định thu Ngụy Như Yên làm đồ đệ. Hiện tại nàng đưa ra yêu cầu, vậy không cần bản thân nói nhiều.

- Học sinh Ngụy Như Yên bái kiến lão sư!

Quỳ rạp xuống đất, trịnh trọng dập đầu mấy cái, Ngụy Như Yên hành lễ bái sư. Biết đây là quy củ, Trương Huyền thản nhiên tiếp nhận.

- Lão sư, Vưu Hư hại chết phụ thân ta ở nơi nào?

Kết thúc lễ bái sư, Ngụy Như Yên đứng dậy, cắn chặt răng ngà. Có thể chống chọi ốm đau nhiều năm như vậy, mặc dù tuổi nàng không lớn lắm, nhưng tâm trí kiên định không kém Lộ Xung, thậm chí còn hơn. Vưu Hư đã hại chết phụ thân nàng, vậy mặc kệ đối phương có phải Danh Sư hay không, có phải phó viện trưởng hay không, đều sẽ đánh đổi khá nhiều!

- Ta biết ngươi khẳng định muốn tự tay báo thù, người đã sớm chuẩn bị cho ngươi...

Biết tâm tình của nàng, Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Đi theo ta!

Nói xong, tinh thần khẽ động, Tử Dương thú xuất hiện ở trước mắt, hai người đạp vào lưng thú, truyền âm cho Ngọc Thần Thanh nói một tiếng, thẳng tắp bay về phía phủ đệ của mình. Trở lại phủ đệ, để Tôn Cường mang Vưu Hư tới.

Lúc này Vưu Hư bị phong cấm tu vi, không còn diện mạo uy phong của viện trưởng trước đó, ngắn ngủi nửa tháng, đã gầy yếu tựa như da bọc xương, già chí ít hơn mười tuổi.

- Người này chính là hung thủ hại chết phụ thân ngươi, xử trí như thế nào, liền giao cho ngươi!

Biết trong lòng đối phương phẫn hận, không nói thêm lời, Trương Huyền khoát tay áo, xoay người đi ra ngoài. Báo thù cho phụ thân, dựa vào chính nàng, nếu như chút chuyện này cũng làm không được, cũng phải ỷ lại người khác, hắn sẽ cân nhắc có nên thu làm đệ tử hay không!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện