Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Học sinh chiến đấu (2)


trước sau

Thấy đám người Vương Dĩnh đi tới, mạnh nhất không qua Kiều Thiên cảnh, Hồng Lâm nhịn không được cười to. Loại thực lực này, một hơi có thể thổi chết mấy cái, không cần nghĩ, cái tỷ thí này, hắn thắng chắc!

- Vậy thì tới đi!

Vương Dĩnh hét dài một tiếng, đi đầu nhảy lên đài cao, Hồng Lâm nở nụ cười, cũng đi theo. Thấy hai người giương cung bạt kiếm, lập tức liền muốn chiến đấu, Trương Huyền đang định nói hai câu, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Vương Dĩnh sư tỷ, thân là thân truyền của lão sư, tự mình ra tay, quá mất thân phận, vẫn là ta cái học sinh giảng bài này làm thay đi!

Hô!

Thanh âm kết thúc, một bóng người già nua rơi vào trên đài, khom người với Trương Huyền:

- Học sinh bái kiến lão sư!

- Ân!

Nhìn thấy đối phương, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, cười khổ một tiếng, làm sao hắn quên mất đối phương chứ? Không phải người khác, chính là viện trưởng Ma Âm viện Tưởng Thanh Cầm. Đây chính là học sinh bái sư chân chính, hoàn toàn có thể thay thế Vương Dĩnh chiến đấu.

- Đây không phải Tưởng viện trưởng sao?

- Một trong Thập đại trưởng lão Tưởng viện trưởng là học sinh của thầy Trương?

- Đùa giỡn a? Làm sao có thể?

- Không biết Danh Sư chú trọng nhất sư đạo truyền thừa sao, Tưởng viện trưởng là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, làm sao có thể loạn nhận lão sư? Loại sự tình này đã mở miệng, liền tuyệt sẽ không đùa giỡn!

- Mặc dù biết thật sự, nhưng vì cái gì khó tin như vậy?

- Ahh, thầy Trương thuần phục thú sủng của lão viện trưởng... Hiện tại Tưởng viện trưởng là học sinh của hắn, sao cảm giác giống như đang nằm mơ!

...

Trương Huyền thu Tưởng Thanh Cầm làm học sinh, chưa hề truyền ra ngoài, trừ thập đại trưởng lão không người biết được, tất cả sư đồ dưới đài, lần đầu tiên nghe nói tin tức này, tất cả đều mắt lớn trừng mắt nhỏ. Một Danh Sư tứ tinh thu Danh Sư lục tinh đỉnh phong làm học sinh, coi như tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy có phải trò đùa hay không.

- Tưởng viện trưởng...

Tiết Thương Vân đường chủ ở dưới đài thân thể nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngất đi. Còn tưởng thực lực của đối phương thấp, có thể có học sinh Kiều Thiên cảnh cũng rất không tệ, rút cuộc thoáng cái toát ra một trưởng lão thực lực còn mạnh hơn hắn, còn đánh thế nào? Đang buồn bực, liền nghe Tưởng Thanh Cầm ở trên đài nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm phá không truyền đến.

- Ngươi là học sinh của Tiết Thương Vân đường chủ? Ha ha, ta có thể áp chế tu vi đến giống như ngươi, cùng ngươi chiến đấu!

Nghe nói như thế, Hồng Lâm ở đối diện nheo mắt. Đây là hắn vừa rồi nói với tất cả học sinh của thầy Trương, đối phương một chữ không đổi đưa trở về.

- Ngươi...

Biết không cách nào tránh né, Hồng Lâm cắn răng la lên:

- Vậy thì tới đi!

Đang khi nói chuyện, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm.

Ầm!

Vạch ra một đạo kiếm mang, thẳng tắp đâm về phía trước. Không thể không nói, tên này lý giải với kiếm pháp, cực kỳ cao minh, đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, coi như không thể so với Trương Huyền,
nhưng không kém đám người Vương Dĩnh.

Nói cách khác, thật để cho đám người Vương Dĩnh đi lên tỷ thí, muốn chiến thắng, hầu như không có khả năng. Coi như không nói nhãn lực, kiến thức, chỉ nói đối phương có mấy trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải mấy học viên không có trải qua sinh tử chiến kia có thể so sánh.

Nhưng chút năng lực nhỏ nhoi ấy, đối với Tưởng viện trưởng mà nói, liền không coi vào đâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, lòng bàn tay nhiều ra một đàn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng khảy một cái, một tiếng đàn lanh lảnh lập tức vang lên.

Leng keng!

Bình bạc chợt phá, chuông đồng vang minh. Hồng Lâm còn không kịp phản ứng, kiếm mang phía trước liền vỡ vụn thành từng mảnh, ngay sau đó bị đánh bay, từ trên đài cao bay ra ngoài, hóa thành một tia sáng, biến mất ở trước mắt mọi người. Xem ra coi như không chết, cũng phải nằm trên giường nhiều ngày.

- Ma Âm sư thất tinh?

Tiết Thương Vân chợt đứng lên.

Dựa theo tình huống bình thường, coi như thực lực của Tưởng viện trưởng vượt qua Hồng Lâm, nhưng muốn cùng cấp bậc tuỳ tiện đánh bại hắn cũng rất khó, trừ khi đối phương lý giải tiếng đàn đã đạt đến thất tinh!

Loại Ma Âm sư cấp bậc này, hắn gặp gỡ cũng chỉ có thể trốn bao xao liền trốn bao xa, tuyệt không dám chọi cứng. Trước kia Tưởng viện trưởng ở trong thập đại trưởng lão, không lộ ra trước mắt người đời, nhận Trương Huyền làm thầy, ngược lại cũng thôi, loại thực lực này vậy mà cũng nhận...

Nổi điên làm gì a? Đang nghi ngờ, cảm thấy không thể nào hiểu được, liền nghe cách đó không xa, Vệ Nhiễm Tuyết cùng là một trong thập đại trưởng lão buồn bực nói.

- Đáng giận, để tên này ra danh tiếng! Thầy Trương đối với ta có tình nghĩa bán sư, ta cũng coi như nửa môn sinh... Đối phó loại người này, học sinh giảng bài cũng lãng phí, ta lên là đủ rồi...

- Vệ viện trưởng cũng là học sinh của hắn?

Mắt Tiết đường chủ tối sầm lại.

- ...

Tất cả sư đồ của học viện cũng nhoáng một cái, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền ở trên đài, cả đám khóe miệng co giật. Đại ca... Thánh thú trấn viện là thú sủng của ngươi chúng ta nhịn; thành lập Huyền Huyền hội, để hơn phân nửa học viện trở thành hội viên, cũng nhịn; truyền thụ Luyện Đan, để mấy vạn học sinh của Luyện Đan học viện, nắm giữ tình nghĩa bán sư, cũng có thể nhịn... Nhưng thập đại trưởng lão ít nhất hai vị là học sinh của ngươi... Cái này tuyệt không thể nhịn đi! Danh Sư học viện là nhà ngươi mở sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện