Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Kim Diệp Vương sắp tức khóc (1)


trước sau

Bên ngoài cung điện lúc trước giam giữ tất cả Danh Sư, hai đại Vương giả đang cau mày, nhìn vào trong.

- Sao một chút động tĩnh cũng không có?

Sắc mặt Thanh Diệp Vương phiền muộn.

Bọn hắn ở bên ngoài đợi tiếp cận nửa canh giờ, vốn tưởng rằng chí ít có tranh đấu, giết mấy người chấn nhiếp một chút, kết quả động tĩnh gì cũng không có, thật giống như người ở bên trong đã chết tuyệt.

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, thật sự không được, dùng thần thức dò xét một chút!

Kim Diệp Vương nói.

- Đối phương là Vương giả thực lực không thua chúng ta, trực tiếp dùng thần thức dò xét quá mức không lễ phép! Lại nói, vạn nhất liên lụy đến cơ mật phía trên, tùy tiện làm như vậy, ta sợ gây nên mâu thuẫn rất lớn...

Vẻ mặt Thanh Diệp Vương tràn đầy xoắn xuýt.

Nếu không phải thực lực của đối phương không kém hắn bao nhiêu, càng mang theo nhiệm vụ đặc thù, khẳng định sớm đã dùng thần thức dò xét, cần gì trông mong chờ ở bên ngoài.

- Cũng đúng...

Kim Diệp Vương nhẹ gật đầu.

Ầm ầm!

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên mặt đất nổ vang, chung quanh vô số linh khí mãnh liệt hội tụ về phía đại điện trung tâm.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh Diệp Vương nhìn sang.

- Bẩm báo Vương gia, hình như là Phù Văn Điện truyền đến thanh âm...

Đông Việt nhìn một chút, sắc mặt trắng nhợt.

Phù Văn Điện là hạch tâm của mảng lớn kiến trúc này, một khi xảy ra vấn đề, lúc trước tất cả nỗ lực đều trôi theo nước chảy.

- Phù Văn Điện? Đi xem!

Nhướng mày, Thanh Diệp Vương đang muốn dặn dò, liền cảm thấy mặt đất oanh động kịch liệt.

Rầm ào ào!

Bụi đất bay lên, sương mù lượn lờ.

Ngay sau đó mọi người liền thấy kiến trúc trước mắt như tuyết lở sụp đổ xuống, lúc trước bố trí các loại trận pháp, như băng tuyết tan rã tán loạn, thậm chí rất nhiều đột nhiên nổ tung, không ít thuộc hạ không có phòng bị nổ thành trọng thương.

Trận pháp đều lấy linh khí ở Phù Văn Điện làm cơ sở thúc giục, trận pháp uy lực càng lớn, một khi phá hư, lực cắn trả lại càng lớn. Thật giống như khí cầu tràn đầy khí, không khí bên trong bị rút đi, sẽ lập tức co rút lại, xuất hiện kết quả không thể đoán trước.

- Kiến trúc của ta...

Sắc mặt Đông Việt trắng nhợt, thiếu chút nữa ngay tại chỗ khóc lên.

Hơn hai tháng trước, từ trong phong ấn đi ra, bọn hắn liền bắt đầu tu kiến kiến trúc này, hao phí vô số tâm huyết cùng Tâm Lực, hao tốn không biết bao nhiêu trả giá, kết quả nháy mắt biến thành phế tích, chỉ cảm thấy ánh mắt biến thành màu đen, ngực khó chịu, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn xem phế tích đầy đất, toàn thân Thanh Diệp Vương cũng co lại:

- Là linh khí ở Phù Văn Điện biến mất, mới xuất hiện biến cố...

Lấy nhãn lực của hắn có thể nhẹ nhõm nhìn ra nguyên do, bất quá, loại kiến trúc này, cũng bảo hộ Phù Văn Điện vô cùng tốt, không có một chút vấn đề, sao đột nhiên liền sụp?

Bên này đang kỳ quái, bên kia Kim Diệp Vương đột nhiên biến sắc, thét kinh hãi một tiếng:

- Không đúng!

- Làm sao vậy?

Thanh Diệp Vương cùng Đông Việt đồng thời nhìn qua.

- Các ngươi nhìn phía trước...

Sắc mặt Kim Diệp Vương trắng bệch, chỉ về phía trước.

Hai người nhíu mày, đồng thời nhìn lại.

Chỉ thấy cung điện trước mắt cũng sụp xuống,
khói bụi bồng bềnh, một mảnh phế tích.

- Làm sao vậy? Tuy cung điện này xây dựng rất chắc chắn, dùng đều là Thanh Cương Nham, lại có rất nhiều trận pháp gia cố, nhưng cũng không có đặc thù gì, cái khác đều sụp, nó tự nhiên cũng không chịu nổi...

Đông Việt nghi hoặc.

- Sập cái rắm, tên kia cùng đám Danh Sư đâu? Nơi này sập thành như vậy, cũng không đi ra, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Kim Diệp Vương quát.

- Cái này...

Lúc này hai người mới phản ứng tới, sắc mặt biến đổi, nhất là Thanh Diệp Vương, thần thức nhìn quét qua, thân thể cứng đờ.

Trong phế tích rỗng tuếch, nào có nửa cái bóng người, thật giống như vị tộc nhân kia cùng tất cả Danh Sư hư không tiêu thất.

- Không thấy...

Kim Diệp Vương nhìn qua, thấy vẻ mặt hắn xanh mét, hàm răng cắn chặt, tức giận sắp nổ tung.

- Chúng ta đều bị gia hỏa này lừa, nhanh đi Phù Văn Điện!

Kịp phản ứng, Thanh Diệp Vương la hét một tiếng, mặc kệ hai người khác thẳng tắp bay ra ngoài.

Trong nháy mắt liền đi tới, trước Phù Văn Điện sụp đổ, nhìn một chút, liền choáng váng.

Lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể thấy được, đó cũng không phải sự cố, mà là con người làm ra.

Nói cách khác, vừa rồi có người ở Phù Văn Điện, hấp thu toàn bộ linh khí ở bên trong, phá hủy phù văn phía trên, hơn nữa dẫn bạo lực lượng trong đó, mới đưa đến tất cả kiến trúc toàn diện sụp đổ.

Nếu không coi như là Phù Văn Điện xuất hiện biến cố cũng không có khả năng khiến nơi đây biến thành như vậy.

- Là Danh Sư! Tên kia nhất định là Danh Sư!

Nắm đấm xiết chặt, Thanh Diệp Vương kịp phản ứng.

Ngoại trừ Danh Sư, người bình thường rất khó nhìn ra điểm kết nối của Phù Văn Điện cùng kiến trúc khác, coi như muốn phá hư cũng không có khả năng triệt để như vậy. Hơn nữa đám người kia biến mất không thấy gì nữa, có ngốc cũng biết đối phương căn bản không phải thẩm vấn, mà là cứu người.

- Bọn hắn làm sao đào tẩu? Chúng ta một mực trông coi, còn có trận pháp thủ hộ...

Kim Diệp Vương cũng tới trước mặt.

Đường đường Vương gia Dị Linh Tộc, Thánh Vực tứ trọng, lại có thể bị người đùa bỡn ở trong lòng bàn tay mà không biết, ngẫm lại cũng cảm thấy phát điên.

- Mặc kệ hắn đào tẩu như thế nào, vừa tiêu hủy nơi đây, lại dẫn theo nhiều người như vậy, khẳng định trốn không xa, người đâu, đuổi theo bốn phương tám hướng cho ta! Một khi phát hiện tung tích lập tức truyền tin, ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện