Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bản Mệnh độc trùng (2)


trước sau

Chứng kiến máu tươi, côn trùng hưng phấn hé miệng, uống sạch sẽ, ngay sau đó toàn thân phát ra huỳnh quang màu bạc, như có lực lượng đặc thù nào đó bị kích hoạt lên.

- Chẳng lẽ... Là độc trùng?

Trương Huyền nhướng mày.

Ban đầu ở Hồng Liên sơn mạch, hắn nhìn qua không ít sách vở về độc, trong đó liền ghi lại một loại độc trùng dùng máu người nuôi nấng, loại vật này, nuốt máu người mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, sinh ra kịch độc khiến người kính sợ.

- Có thể có độc trùng... Chẳng lẽ, hai cái này là Độc Sư?

Trương Huyền mắt sáng rực lên.

Hắn tới Tĩnh Viễn Thành mục đích là tìm kiếm Độc Sư, tìm kiếm Độc Điện, chỉ bất quá vì tránh né Danh Sư, bọn hắn che giấu vô cùng tốt, căn bản tìm không ra, lúc này mới tìm Địa Tàng Hoa, nghĩ biện pháp hấp dẫn đối phương.

Vốn tưởng rằng hiệu quả không lớn, không nghĩ tới... Ở chỗ này gặp.

- Xem ra vị thành chủ này, cũng đang tìm kiếm Độc Sư, mới muốn mua Địa Tàng Hoa...

Rõ ràng điểm ấy, chuyện lúc trước liền bừng tỉnh đại ngộ.

Thành chủ này, hẳn là bị Vương giả Dị Linh Tộc khống chế, hoặc là dùng phương pháp gì mê hoặc, lúc này mới thay bọn hắn tìm kiếm, Chỉ là... Dị Linh tộc tìm kiếm Độc Điện làm gì?

Trong lòng suy đoán, nhịn không được nhìn sang Hứa Trưởng lão, trong đầu lập tức xuất hiện thư tịch về đối phương.

- Hồng Viễn Đế Quốc Độc Điện đệ nhất Trưởng lão, Độc Sư lục tinh đỉnh phong...

Ngay từ đầu liền kỹ càng viết ra thân phận của đối phương.

Giống như suy đoán, quả nhiên là Độc Điện Trưởng lão.

Hắn bên này khiếp sợ, độc trùng ở trên không trung đã ăn no, toàn thân phát ra hào quang màu bạc, thẳng tắp lao về phía Tử Diệp Vương.

- Một ngân giáp độc trùng nho nhỏ, liền muốn đối phó ta? Ngươi nghĩ rất đơn giản...

Cười lạnh một tiếng, Tử Diệp Vương cũng không tránh né, nhắm bọ cánh cứng đánh ra.

Phần phật!

Chân khí mãnh liệt như hỏa diễm, tựa hồ muốn đốt cháy bọ cánh cứng, bất quá, tốc độ phi hành của nó cực nhanh, thời gian nháy con mắt liền tránh né đi tới, đi vào trước mặt đối phương, đôi cánh run run, vung vãi một đống bột phấn màu bạc.

- Hừ!

Tử Diệp Vương hất ống tay áo lên, Ngân Phấn bị chân khí cuốn bay.

Đồng thời ngón tay bắn ra chân khí, tựa như Kiếm Khí, tiếp tục điểm đi.

Xì xì xì xì...!

Tốc độ của Kiếm khí nhanh, tốc độ của bọ cánh cứng nhanh hơn, qua lại xuyên thẳng, liên tục phóng thích thể khí đặc thù, cách đó không xa thành chủ ngửi được mùi này, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể nhoáng một cái, té ngã trên đất.

Đã trúng kịch độc.

- Còn có chút thủ đoạn!

Thấy thành chủ đến đấy, tùy thời sẽ bị độc giết, Tử Diệp Vương cuối cùng từ không thèm để ý trở nên ngưng trọng.

Thân thể đột nhiên chuyển một cái, cả người như bị một cỗ lực lượng đặc thù bao bọc, bọ cánh cứng rơi độc phấn căn bản không cách nào tiến đến.

- Tuy độc trùng này không tệ, nhưng muốn thắng được Tử Diệp Vương... Không có khả năng!

Xem một lát, Trương Huyền lắc đầu.

Thực lực của hắn bây giờ, tuy cách Tử Diệp Vương còn kém rất nhiều, nhưng có Minh Lý Chi Nhãn, ánh mắt không người nào có thể so sánh.

Từ trưởng lão phóng thích độc trùng cho dù rất lợi hại, đồng cấp bậc không người có thể chống lại, nhưng muốn độc sát một vị cường giả Thánh Vực tứ trọng, lực lượng còn
kém xa.

Không nói cái khác, chỉ nói Tử Diệp Vương cho đến trước mắt, còn không có vận dụng lực lượng Nguyên Thần, có thể nhìn ra.

Nguyên Thần giống như Vu Hồn, có thể tiến hành Linh Hồn công kích, còn không có sử dụng, bọ cánh cứng liền không làm gì được hắn, một khi sử dụng, đoán chừng kiên trì không được bao lâu.

Quả nhiên, Tử Diệp Vương tựa hồ nhìn ra chiêu số cùng phương pháp công kích của bọ cánh cứng, liền không che giấu, nhẹ nhàng cười cười, chỗ mi tâm có một cỗ lực lượng cường đại phun ra:

- Xuống cho ta!

Ầm ầm!

Thanh âm như Lôi Đình, chấn động mạnh một cái, bọ cánh cứng phi hành ở trên không trung như uống rượu say, liên tục lắc lư, có chút phi hành bất ổn.

- Phốc...

Cách đó không xa, Hứa Trưởng lão tựa hồ cũng bị công kích, sắc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi.

- Chẳng lẽ là... Bản Mệnh độc trùng?

Trương Huyền nhíu mày.

Bản Mệnh độc trùng, tương đương với phân thân của Độc Sư, bình thường dùng tinh huyết nuôi dưỡng, dung hợp bộ phận hồn phách người nuôi dưỡng, một khi bị giết, người sau cũng sẽ lọt vào trọng thương, thậm chí tử vong ngay tại chỗ!

- Ha ha, khó trách lợi hại như vậy, nguyên lai là Bản Mệnh độc trùng...

Hắn nhận ra điểm ấy, Tử Diệp Vương cũng nhận ra được, nhẹ nhàng cười cười, bàn tay mãnh liệt trảo một cái.

Chi chi chi chi!

Bọ cánh cứng có chút lắc lư phi hành bất ổn, rút cuộc trốn tránh không được, bị bóp ở trong lòng bàn tay, vô luận giãy giụa như thế nào cũng bay không thoát.

- Thực lực của ngươi nếu cường thịnh một ít, có lẽ thứ này còn có thể làm tổn thương ta, bất quá... Hiện tại, kém nhiều lắm!

Ngón tay nhẹ nhàng búng, bọ cánh cứng té ngã, Hứa Trưởng lão nhoáng một cái, sắc mặt trắng bệch.

Coi như là Độc Sư vô cùng đáng sợ, kịch độc cũng làm cho người khó lòng phòng bị, nhưng rất nhiều Trưởng lão thực lực chỉ có Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, muốn độc sát một vị Vương giả Dị Linh Tộc tứ trọng, còn kém một đoạn rất lớn.

- Mang ta đi Độc Điện, có thể lưu ngươi một mạng, nếu không... Chết!

Khống chế được bọ cánh cứng, Tử Diệp Vương nhấc mí mắt nhìn sang, ánh mắt mang theo sát khí.

- Cơ hội tốt...

Chứng kiến đối phương tùy thời có thể động thủ, ánh mắt Trương Huyền sáng lên.

Nếu như có thể cứu Hứa Trưởng lão, có lẽ có thể đạt được tín nhiệm của hắn, thừa cơ lẫn vào Độc Điện, miễn đi rất nhiều phiền toái.

So với bắt một vị Độc Sư thẩm vấn mạnh hơn nhiều.

Chỉ là... Không lộ Khôi Lỗi, làm sao mới có thể cứu người từ trong tay một vị Vương giả Dị Linh Tộc Thánh Vực tứ trọng?

Trương Huyền nhịn không được nhíu này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện