Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mùi vị không tệ (2)


trước sau

Dược vật mới tiến nhập cổ họng, liền phun ra một ngụm máu tươi, cả người liên tục run rẩy, kinh mạch toàn thân tựa hồ tùy thời sẽ bạo tạc nổ tung.

Vội vàng từ trong lòng lấy ra giải dược nuốt một viên, lúc này mới cảm giác thư thái hơn rất nhiều, vẻ mặt tràn đầy run rẩy nhìn về phía gia hỏa cách đó không xa vẫn còn tiếp tục nhấm nháp độc dược.

Vẻ mặt phát mộng.

Rất nhanh, tám bình độc dược, đối phương đều nếm một lần, biểu lộ say mê, tựa hồ còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.

- Như thế nào?

Thật sự nhịn không được, Hứa Trưởng lão hỏi.

Vẻ mặt đối phương thành thật nhẹ gật đầu:

- Không hổ là độc dược cấp sáu đỉnh phong, ăn cũng không tệ lắm, đúng rồi, cái cuối cùng nếu như có thể lại giòn một ít, vị nhất định sẽ rất tốt.

- ...

Hứa Trưởng lão cứng ngắc.

Vì luyện luyện chế những độc dược này, hắn hao tốn tinh lực cả đời, vốn tưởng rằng đã có những thứ này, hoàn toàn có thể rong ruổi thiên hạ, để cho vô số người kiêng kị, nằm mơ cũng không nghĩ đến thành điểm tâm ăn... Mấu chốt nhất là vừa ăn vừa nói mùi vị không tốt...

Con mẹ nó, những thứ này, thật sự là độc dược ăn sẽ chết!

Ta thật là Độc Sư, hơn nữa là một vị Độc Sư rất lợi hại, không phải đầu bếp...

Không để ý tới đối phương nổi điên, Trương Huyền lắc đầu.

Vừa rồi cử chỉ cũng không phải hắn tận lực làm, trong cơ thể có Thiên Đạo chân khí, những dược vật này, đối với hắn một chút tác dụng cũng không có, cẩn thận nhấm nháp mùi vị mà nói, hoàn toàn chính xác có không ít chưa đủ chỗ, cần sửa lại.

Nếu như độc dược là để cho người khác ăn, vị ngon, ít nhất cũng sẽ khiến thời điểm người ta chết giảm bớt thống khổ một ít, không đến mức rất khó qua.

- Khục khục, ngươi... Ăn nhiều độc dược như vậy, thật không có việc gì?

Một lát sau, thấy tên trước mắt vẻ mặt say mê, không có chút dấu hiệu trúng độc nào, khóe miệng của Hứa Trưởng lão co quắp nảy, nhịn không được hỏi.

- Không có việc gì a!

Lúc này Trương Huyền mới hồi phục tinh thần:

- Thế nào, bây giờ có thể xác nhận ta là Độc Sư sao?

- Có thể, nếu như ngươi như vậy cũng không phải Độc Sư, ta có thể tự sát...

Cười khổ một tiếng, Hứa Trưởng lão lắc đầu.

Lúc trước nghe đối phương nói, tự học thành tài, còn cảm thấy ăn nói bừa bãi, tận mắt thấy đối phương ăn độc dược giống như ăn cơm, lập tức rõ... Gia hỏa này nhất định là tự học rồi!

Có được thể chất bách độc bất xâm, thử bất luận độc dược gì cũng không sao, tự học cũng không coi vào đâu.

- Vậy là tốt rồi, mau chóng chữa thương đi! Ta sợ nơi này giấu giếm không được bao lâu...

Thấy đối phương thừa nhận bản thân, Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Tuy nơi đây có thể ngăn cách hết thảy khí tức, cực kỳ che giấu, nhưng có lẽ cũng giấu giếm không được bao lâu, đuổi theo chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhất định phải mau chóng đi Độc Điện mới được.

- Ân!

Hứa Trưởng lão cũng hiểu rõ điểm ấy, nhẹ gật đầu, từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra dược liệu, phối chế thành nước thuốc đặc thù, nuốt xuống dưới.

Thủ đoạn chữa thương của hắn không giống Y sư, Luyện Đan Sư, người sau dùng chính là thuốc bổ, bổ sung thiếu hụt trong cơ thể, mà
hắn dùng là kịch độc, lấy độc kích thích thân thể, để cho chân khí vận chuyển nhanh hơn, mau chóng khôi phục thương thế.

Cả hai trăm sông đổ về một biển, nói không nên lời cái nào tốt hơn.

Chỉ bất quá, người trước cố bản bồi nguyên, có thể làm cho người càng đi càng xa, đối với về sau có lợi, mà dùng độc kích thích, trong thời gian ngắn có thể cho người lực lượng đại tăng, cuối cùng sẽ làm bị thương căn bản.

Thấy hắn dưỡng thương phải cần một khoảng thời gian, Trương Huyền cũng không thúc giục, rời đi tĩnh thất, lần nữa biến trở về bộ dáng “Tôn Cường”, tìm Hồ Vân Sinh.

- Bẩm báo tiền bối, lúc trước... Thành chủ thả ra tin tức, ai dám cùng hắn tranh đoạt, chính là cùng Phủ Thành chủ đối nghịch... Vì vậy, cũng không có người mua sắm, có muốn ta tiếp tục tuyên truyền, qua mấy ngày mở lại một lần đấu giá hội hay không?

Nhìn thấy hắn, vẻ mặt Hồ Vân Sinh lúng túng.

Thành chủ thả ra tin tức, không ít người có hứng thú với Địa Tàng Hoa cũng không dám xuất thủ, kết quả vật phẩm khác đều đấu giá đi, Địa Tàng Hoa lại không người hỏi thăm...

- Không cần!

Trương Huyền khoát tay áo.

Đã tìm được Độc Sư, đấu giá dược liệu liền không còn ý nghĩa.

- Vâng!

Hồ Vân Sinh gật đầu, đưa tới hộp ngọc chứa đựng Địa Tàng Hoa.

Tiếp nhận hộp ngọc, đang muốn nói gì, chỉ thấy một đám người đi nhanh tới, đi đầu đúng là Tử Diệp Vương lúc trước nhìn thấy ở Phủ Thành chủ.

Lúc này, hắn đã ngụy trang thành bộ dáng nhân loại, không có Minh Lý Chi Nhãn, căn bản nhìn không ra kẽ hở.

- Hồ Hiên chủ, vị này chính là khách quý của Phủ Thành chủ, Tử Diệp tiền bối, hắn có một đồ vật quý trọng bị người đánh cắp, hoài nghi người trộm đồ vật giấu ở nơi đây, vì vậy muốn điều tra thoáng một phát, mong ngươi phối hợp!

Một hộ vệ đi lên trước nói.

- Điều tra?

Nhăn mày lại, sắc mặt của Hồ Vân Sinh xanh mét.

Ở hắn xem ra, trộm đồ vật gì đều là lý do, chẳng lẽ đối phương mua không nổi Địa Tàng Hoa, muốn đổi thành cường đoạt sao?

- Đúng vậy, hy vọng có thể phối hợp, nếu không, Mặc Vân Hiên sẽ rất phiền toái!

Trong giọng nói của hộ vệ mang theo uy hiếp.

Tức giận sắp bạo tạc nổ tung, Hồ Vân Sinh đang không biết trả lời như thế nào, chợt nghe cách đó không xa Tôn Cường tiền bối nói.

- Vật phẩm quý trọng? Mất đi hoàn toàn chính xác làm cho người sốt ruột, không biết là vật phẩm gì, nói nghe một chút, nói không chừng, chúng ta có thể hỗ trợ tìm được...

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tôn tiền bối mỉm cười, tràn đầy chân thành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện