Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hành Giả Vô Cương (hạ) (2)


trước sau

Phi hành một lát, phát hiện thanh âm không có bất kỳ biến hóa nào, Trương Huyền nhíu mày, dựa theo tốc độ của hắn, nửa ngày qua, ít nhất phi hành mấy trăm dặm, loại tình huống này, cũng không có thoát ly phạm vi Ma Âm, thậm chí ngay cả ngọn nguồn cũng không có tìm được...

Thanh âm bao phủ không khỏi có chút quá lớn a!

Lấy hắn làm thí dụ, gảy Ngọc Cầm, có thể khiến người trong phạm vi vài trăm thước điên cuồng, có thể tưởng tượng nếu phạm vi lớn, liền lực lượng không đủ... Coi như là Ma Âm Sư bát tinh, cũng không có khả năng tấu nhạc bao phủ mấy trăm dặm!

Thật muốn như vậy, một người mạnh như thế, chỉ cần ở Hoàng Thành đánh đàn, mấy tỷ sinh linh đều bị mê hoặc, chẳng phải sức chiến đấu so với Danh Sư còn muốn đáng sợ?

- Chẳng lẽ đây là không gian trận pháp quỷ dị? Rõ ràng ta đi về phía trước, rồi lại như xoay quanh, ở cùng một phạm vi du tẩu?

Đột nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới quỷ đả tường trong truyền thuyết kiếp trước.

Có thể rõ ràng cảm giác đi tới, nhưng trên thực tế là đi vòng tròn hay không?

Loại tình huống này, ở trong trận pháp là rất thông thường.

Rất nhiều mê trận, kèm theo lực lượng đặc thù khiến người ta sai lầm phương hướng, chỉ cần đi vào trong đó, sẽ mất đi phương hướng, thậm chí la bàn cũng mất đi hiệu quả, cho ngươi rõ ràng cảm thấy đi hướng đông, trên thực tế là hoàn toàn trái lại, hoặc lệch rất nhiều.

- Nếu như nơi đây sẽ cho người mất đi phương hướng, ta liền bố trí trận pháp, để cho phương hướng trở nên rõ ràng...

Đứng ở không trung không tiếp tục hướng hành tẩu nữa, Trương Huyền nhướng mày, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một đống trận kỳ.

Thực lực Ma Âm, hiện tại hắn như cũ là lục tinh đỉnh phong, có thể so với thất tinh sơ kỳ, không cách nào đối kháng tiếng gió, nhưng trên trận pháp lại đã đạt đến thất tinh đỉnh phong, hoàn toàn có thể bố trí ra một đại trận phân biệt phương hướng, chống cự công kích của đối phương.

Rất nhiều trận pháp ở trong đầu chảy xuôi, rất nhanh một trận đồ hiển hiện, nhướng mày, nhẹ nhàng cười cười.

Vù vù!

Trước mắt lơ lửng trận kỳ, lập tức kích xạ ra, dựa theo phương vị đặc thù rơi trên mặt đất.

Ô...Ô...n...g!

Một tiếng nổ vang, trận pháp vận chuyển, Trương Huyền đứng ở trong đó, ngừng nghỉ một lát, lần nữa mở to mắt.

- Phương hướng quả nhiên bị sai...

Khóe miệng giơ lên.

Thông qua trận pháp này, hắn lập tức phân biệt ra được phương hướng chân thật, lúc trước cảm giác quả nhiên là sai.

Xem ra trong không gian trận pháp này, không chỉ có Ma Âm đánh lén, còn có nhiễu loạn phương hướng, khiến người ta phân biệt không ra phương hướng.

Phân biệt không rõ phương hướng, cộng thêm Ma Âm, tu luyện giả tiến nhập trong đó, sẽ liên tục hành tẩu, thậm chí lực lượng trong cơ thể hao hết, cũng không tự biết.

- Đám người lão Viện trưởng có lẽ mang theo Tầm Hướng Châm mà năm đó Ngô Dương Tử tiền bối lưu lại, tuy thứ này không phải Thánh Khí, lại hơn hẳn Thánh Khí, trên tìm kiếm phương hướng là chí bảo, lúc này mới thuận lợi đi ra ngoài...

Rõ những thứ này, Trương Huyền nhịn không được gật đầu.

Lão Viện trưởng rõ ràng đi ra ngoài, nếu quả thật chết ở chỗ này, khẳng định đã sớm phát hiện hài cốt rồi.

Tu vi của bọn hắn thấp đám người Ngô sư nhiều, lại có thể đi ra, đoán chừng là dùng nào đó bảo vật.

Thông qua rất nhiều thư tịch của Luyện Khí Sư học viện, biết rõ Học Viện có một tác phẩm đắc ý của Ngô Dương Tử, Tầm Hướng Châm!

Đây là một loại vật phẩm đặc thù, dùng Tầm Hướng Mộc rèn luyện thành, tuy không phải Thánh Khí, nhưng ở trên tìm kiếm phương hướng, so với Thánh Khí còn
muốn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ bất quá, không gặp chỗ Âm Dương Ngũ Hành điên đảo, căn bản không dùng đến, luyện chế thành công cũng không có tác dụng, nên đưa cho Danh Sư Học Viện.

Thời điểm mình tới, chuyên môn đi tàng bảo khố xem, cũng không phát hiện, đoán chừng lần trước lão Viện trưởng đi ra ngoài đã lấy đi.

Cũng chính là mượn cái này, mới đi ra địa phương quỷ quái kia.

Đương nhiên, cụ thể dùng bao lâu thì không biết, có thể một canh giờ, cũng có khả năng ba ngày, năm ngày, mới phát giác vấn đề, dù sao khẳng định không có phát hiện nhanh như bọn hắn.

Dù sao, ngay cả Ngô sư cũng chỉ cảm thấy kỳ quái, không tìm được căn do, còn hắn, không sợ Ma Âm, mới ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Xác nhận phương hướng, Trương Huyền từ trong trận pháp nhảy ra, dựa theo vị trí vừa rồi tìm được, thẳng tắp bay đi, bay hơn mười dặm, biết chắc lại sai lầm, lần nữa lấy ra chân khí, lại bố trí một trận pháp giống nhau.

Tìm đúng phương hướng, tiếp tục đi về phía trước.

Như thế liên tục, cuối cùng nhảy ra tình huống vòng quanh, một bia đá thật lớn xuất hiện ở trước mắt.

Không biết dùng cái gì điêu khắc, cao hơn ba mét, rộng hơn hai mét, dựng ở đây không biết bao lâu, chịu đựng mưa gió ăn mòn, đã trắng bạc.

Nhẹ nhàng run rẩy, phát ra minh hưởng dễ nghe, để cho mọi người mê say.

Đi tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên có ba chữ to, rồng bay phượng múa, không biết người nào lưu lại, tựa hồ tùy thời sẽ bay đi ra.

- Vô Cương Giới?

Trương Huyền nhíu mày.

Tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy đằng sau chữ to còn viết một nhóm chữ nhỏ.

- Vô Cương Giới, Hành Giả Vô Cương. Phàm là tiến nhập trong đó, nhất định sẽ bị Ma Âm ảnh hưởng, không phân biệt Đông Tây Nam Bắc, một mực ở bên trong loạn chuyển, khó có thể rời đi. Chỉ có thế hệ tâm chí kiên định, mới có thể không chịu mê hoặc.

- Nếu như trong ba ngày có thể phân rõ phương hướng, phân biệt Ma Âm, tìm đến nơi này, được một môn tuyệt học của ta; trong mười ngày hoàn thành, ta lưu lại một trận tạo hóa; sau mười ngày, nói rõ tư chất bình thường, ta và ngươi xem như có chút duyên phận, nên cho khuyên bảo, nhanh chóng trở về đi!

Xem hết nội dung phía trên, Trương Huyền mở trừng hai mắt.

- Ta từ khi tiến nhập đại môn đến nơi đây, có lẽ... Còn chưa tới nửa canh giờ a! Trong ba ngày phân rõ ràng phương hướng, tới chỗ này cũng có ban thưởng, cái khảo hạch này không khỏi quá đơn giản, chẳng lẽ thật sự có đần như vậy, ba ngày cũng ý thức không ra vấn đề?

Trong lòng thầm nhũ, quay người tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy kiểu chữ bất đồng lúc trước xuất hiện ở trước mắt.

- Ta Chương Dẫn Khâu, người đến đây, mất phương hướng, trọn vẹn dùng hơn nửa tháng, vô duyên với ban thưởng, chỉ cầu có thể ngăn cản Dị Linh tộc...

- Hơn nửa tháng mới phát hiện?

Khóe miệng co lại, vẻ mặt Trương Huyền tràn đầy lúng túng.

- Không nghĩ tới, thật có người đần như vậy...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện