Ngọc phù còn không tới trong tay Tôn Cường đã bị hắn quăng đi như là một cục đá rác rưởi:
- Có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không? Một miếng ngọc vỡ cũng muốn ngang hàng ba trăm vạn, ngươi cho rằng ta ngốc hay sao? Không có tiền, tất cả đều cút cho ta!
Nói xong hắn để lại một ánh mắt thị uy, lại xoay người đi đến phủ đệ, tiện tay muốn đóng cửa lại.
Thiên Huyền Vương quốc không có danh sư, đương nhiên cũng không có cái gọi là ngọc phù chương trình học. Tôn Cường thấy bọn họ không bỏ tiền ra nổi cho nên mới tùy tiện dùng một cái ngọc phù rách nát để lừa gạt, hắn không cho hộ vệ đứng ra đuổi người cũng đã rất nể tình rồi.
- Ngươi...
Thấy đưa ra ngọc phù mà đối phương còn dùng loại ánh mắt này nhìn qua, các hộ vệ tức giận tới mức sắp hôn mê.
Con em ngươi a, không biết người kia tìm đâu ra một tên quản gia đầu gỗ như vậy chứ?
- Tôn huynh, không vội, đây là ba trăm vạn kim phiếu, làm phiền ngươi thông báo với Dương sư...
Thấy hắn sắp đóng cửa, Nguyên Ngữ đại sư cũng không nhịn được nữa mà bước lên trước.
Nếu cứ để mặc cho chuyện này tiếp tục phát triển như vậy, hắn sợ ba vị danh sư phía sau sẽ tức giận. Mà hắn chỉ là một y sư nho nhỏ, cũng không muốn bởi vì dẫn người tới đây mà phải chịu tai bay vạ gió.
- Được rồi, như vậy còn tạm được, coi như ngươi hiểu chuyện!
Tiếp nhận kim phiếu, Tôn Cường cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, thoả mãn gật gật đầu. Tiếp theo hắn cảm khái một câu:
- Có tiền sao không lấy ra sớm, còn lấy ra ngọc phù rách làm gì. Ta đã thấy người keo kiệt, thế nhưng chưa từng thấy ai keo kiệt như thế. Chẳng lẽ các ngươi không biết Cường ca ta là người nói nguyên tắc hay sao? Không tiền mà muốn vào... ngay cả cửa cũng không có!
Nghe thấy hắn nói như thế, khóe miệng những người khác lần nữa co giật, ngay cả Nguyên Ngữ cũng thiếu chút nữa không nhịn được.
Đại ca, ngươi có biết ngọc phù chương trình học mà vừa nãy ngươi ném rốt cuộc có giá trị gì không?
Cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong vì vật này cũng có thể đánh nhau tới mức vỡ đầu chảy máu, sống chết, ngươi thì lại tốt rồi, tiện tay ném đi, vứt đi như giày rách...
Ngươi thực sự là quản gia của danh sư sao?
Làm sao có khả năng ngay cả đồ vật này cũng không nhận ra cơ chứ?
- Được rồi, đứng ở chỗ này chờ đi, vừa nãy lão gia nhà chúng ta có việc nên đã ra ngoài. Khi người trở về, tâm tình tốt thì sẽ triệu kiến.
Xếp gọn kim phiếu sắp, mập mạp xua tay nói.
- Ra ngoài rồi?
Lông mày của Nguyên Ngữ đại sư nhảy một cái.
Em gái ngươi, ra ngoài, làm sao không nói sớm? Thu tiền rồi mới nói, còn phải chờ hắn trở về...
Nếu như một mình ta đến đây bái kiến thì cũng thôi đi, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, quan trọng là... Ba vị lão gia phía sau này, làm sao có khả năng chờ ở chỗ này cơ chứ?
-
Không biết ngươi có thể thông báo nhanh một chút hay không? Chúng ta thật sự có chuyện muốn tìm lão gia nhà các ngươi...
Cố nén sự phiền muộn, Nguyên Ngữ đại sư nói.
- Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Tôn Cường nhìn qua.
Đối phương đã giao tiền lên làm cho thái độ của hắn rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, khách hàng là thượng đế nha.
- Có chuyện gì cũng là nói chuyện cùng nhà lão gia các ngươi, chẳng lẽ lại nói chuyện với ngươi sao?
Tên hộ vệ vừa nãy lấy ra ngọc phù cũng không nhịn được nữa.
- Sao? Làm sao vậy? Không tiện nói sao? Mỗi ngày Cường ca ta đều đi theo phía sau lão gia, cũng học được không ít, một vài vấn đề đơn giản, thậm chí không cần lão gia ra tay là ta đã có thể giải quyết được...
Cái đầu mập mạp của Tôn Cường ngẩng lên, miệng cười lạnh.
Đùa ta sao, ta đã được lão gia chân truyền, những thủ đoạn kia của người ta đều tận mắt nhìn thấy. Trước tiên đơn giản chính là lừa gạt đối phương, để đối phương tự lòi đuôi ra, sau đó lại nghĩ cách làm cho đối phương dao động. Dựa vào thủ đoạn của ta, lừa gạt mấy người đến tiền cũng không muốn đưa ra như các ngươi vẫn còn dư dả.
- Ngươi đã học được không ít?
Hộ vệ còn muốn nói chuyện thì đã bị Lưu sư ngắt lời, người sau tràn ngập nghi hoặc, nói:
- Nếu ngươi có thể nhìn ra, ngươi giúp ta xem một chút, nhìn xem ta có vấn đề gì.
- Ngươi?
Thân thể mập mạp của Tôn Cường quay một vòng quanh Lưu sư, lại lùi về sau một bước, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại phong độ và khí độ của lão gia. Đầu ngẩng lên bốn mươi lăm độ, lạnh nhạt nhìn sang, ra vẻ phong độ của thế ngoại cao nhân, nói:
- Ngươi... Cả nhà ngươi khỏe không?
- Ngươi nói cái gì?
Lưu sư sững sờ, suýt chút nữa đã ngất đi.
Bảo người này nhìn một chút, làm sao lại mở miệng mắng người chứ?
Thân thể Nguyên Ngữ đại sư càng run rẩy một cái, phiền muộn tới mức suýt chút nữa đã va đầu vào trên tường.
Trời ạ... Trời ơi, ta thấy ngươi nên đánh chết ta đi... Ta thực sự không đối phó được nữa nha...
Chuyện này... Áp lực trong lòng ta quá lớn...
Trong mấy phút ngắn ngủi như vậy, so với chuyện mà cả đời hắn trải qua còn nhiều hơn...
Không để ý tới mọi người đang phẫn nộ và khiếp sợ, nhớ tới dáng vẻ của lão giả, Tôn Cường nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt rất là tự tin:
- Ồ? Nghe không hiểu, vậy ta ta sẽ đổi một câu trả lời hợp lý, thân thể của nhà ngươi có tốt hay không?