Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Giang Nguyên (2)


trước sau

Nghe được Trương Huyền nói, mọi người chung quanh cũng tràn đầy nghi hoặc.

- Chúng ta đi vào nhiều tiểu viện như vậy, từng cái đều có trận pháp, cạm bẫy, cửa khẩu... Chỉ cần đi vào, sẽ xúc động, dẫn phát các loại nguy cơ, đoạn đường này, mọi người chắc hẳn đều rõ ràng a...

Không có trả lời vấn đề của hắn, Trương Huyền nhìn một vòng nói.

- Ân!

Mọi người nhẹ gật đầu.

Từ khi đi vào Thiên Cung đến nay, bọn hắn đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, mỗi một lần đều tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí đồng bạn bị chém giết, cũng không thể hỗ trợ thu hồi thi thể.

- Lúc trước mỗi một tiểu viện, đều có nguy hiểm... Nhưng mà các ngươi có phát hiện hay không, chúng ta đã đi vào tiểu viện này lâu như vậy, lại không có xuất hiện bất luận trận pháp gì, ngoại trừ Hồng Diệp Vương nói vài câu rời đi, thì một chút đặc thù cũng không có...

Trương Huyền nhìn về phía mọi người:

- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái?

- Cái này...

Mọi người trầm mặc.

Giống như đối phương nói, lúc trước tất cả tiểu viện, đều vô cùng nguy hiểm, hơi không cẩn thận, sẽ chết ở trong đó, mà cái tiểu viện này, bọn hắn đến đại khái đã qua 20 phút, lại không có chút biến hóa nào, hoàn toàn chính xác khiến người ta không hiểu.

- Hẳn là Hồng Diệp Vương không có kích hoạt trận pháp? Mục đích là để cho chúng ta tự giết lẫn nhau...

Một vị Chiến Sư nói.

- Đúng là để cho chúng ta tự giết lẫn nhau... Nhưng hắn không phải không có kích hoạt trận pháp!

Trương Huyền nói.

Hàn Hội trưởng sững sờ:

- Ý của ngươi là... Chúng ta bây giờ, như trước ở vào trong trận pháp?

Hắn thân là Trận Pháp Sư Công Hội Hội trưởng, Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, nếu quả thật có trận pháp khởi động mà nói, nhất định sẽ biết được.

- Không sai!

Trương Huyền gật đầu, thần sắc ngưng trọng:

- Kỳ thật tiểu viện này, cũng không phải là không có trận pháp, cũng không phải không có khởi động! Nói thiệt cho các ngươi biết, không chỉ có, hơn nữa chúng ta còn đang thừa nhận công kích!

- Cái này...

Tất cả mọi người nhìn nhau, từng cái cảm thấy tràn đầy mê hoặc.

Coi như bọn hắn không có năng lực trận pháp như Hàn Hội trưởng, nhưng đều là Danh Sư, Chiến Sư, sức quan sát cùng nhãn lực vẫn phải có, chung quanh một mảnh yên tĩnh, không có bất kỳ Linh khí dao động, tại sao có thể có trận pháp?

Không để ý mọi người nghi hoặc, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Thẩm Bình Triều cách đó không xa:

- Trầm viện trưởng, Cam Trưởng lão của La Thanh Học Viện các ngươi, bình thường tính cách như thế nào?

Cam Trưởng lão hắn hỏi, đúng là lão giả lúc trước giận dữ muốn giết chết Chiến Sư kia.

- Cam Trưởng lão, là một Danh Sư chính thức, hòa ái dễ gần, ở trong lòng đệ tử có được danh tiếng rất cao...

Không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, Thẩm Bình Triều suy nghĩ một chút, cuối cùng cẩn thận trả lời.

Cam Trưởng lão bình thường ngay cả đệ tử nghịch ngợm cũng không nhẫn tâm quát lớn, là người hiền lành nổi danh Học Viện, cũng là bằng hữu của hắn... Nguyên nhân chính vì như thế, mới không tiếc trở mặt với Phùng Huân.

- Một lão sư hòa ái dễ gần, lại muốn giết người... Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Tựa hồ biết rõ hắn sẽ trả lời như vậy, Trương Huyền cười nói.


- Cái này...

Tất cả mọi người sững sờ.

- Ý của ngươi, chẳng lẽ... tiểu viện này có trận pháp đặc biệt quấy nhiễu suy nghĩ cùng ý tưởng của chúng ta? Để cho chúng ta trở nên càng thêm nóng nảy?

Nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt của Hàn Hội trưởng trầm xuống, nhịn không được nói.

- Đúng vậy, đúng là như thế, Hồng Diệp Vương đột nhiên xuất hiện, cố ý nói lời châm ngòi ly gián, chính là lưu lại một kẽ hở trong nội tâm chúng ta, sau đó lặng lẽ khởi động trận pháp, ảnh hưởng suy nghĩ của chúng ta... chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện, ngắn ngủn 20 phút, chúng ta đều trở nên có chút nóng nảy sao?

Trương Huyền gật đầu.

Mọi người nói không ra lời.

Đúng là như thế.

Lúc trước, vô luận là tiểu viện nào, bọn hắn đều cẩn thận đối đãi, mà bây giờ nghĩ nhiều nhất là làm sao giết chết người khác hoặc tự sát... kiếm đủ 15 danh ngạch!

Rất rõ ràng, tư duy đã đi vào nhầm lẫn, biến thành không có lý trí, lúc này mới xuất hiện mâu thuẫn, thậm chí tùy thời có thể chiến đấu.

Nghe xong giải thích này, Phùng Huân cùng Thẩm Bình Triều liếc mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Vừa rồi bọn hắn chính là loại cảm giác này, nếu không phải đám người Ngô sư ngăn trở, khẳng định đã đánh nhau chết sống rồi.

- Người người đều trúng chiêu, xuất hiện loại tình huống này, ngay cả Phùng Huân Chiến Sư cũng không ngoại lệ...

Nói đến đây, Trương Huyền xoay đầu lại, nhìn về phía Giang Nguyên:

- Ta chỉ hiếu kỳ, Giang đại chiến sư của chúng ta rút cuộc là làm sao tránh khỏi, có lý có cứ phân tích ra Lạc sư xuất hiện vấn đề, hơn nữa cảm thấy nàng chính là Thiên Diệp Vương?

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không có bị trận pháp ảnh hưởng?

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

- Ta...

Lông mi nhảy dựng, Giang Nguyên cười lạnh một tiếng, lắc đầu:

- Trương sư không cần nói sang chuyện khác! Ta không có bị ảnh hưởng, nhưng mà bề ngoài giống như ngươi cùng Lạc sư cũng không có bị ảnh hưởng a! Thực lực của mỗi người bất đồng, kỳ ngộ bất đồng, tâm tính bất đồng, ta không bị ảnh hưởng chưa hẳn là trường hợp đặc thù nha!

- Ngươi nói rất đúng, không bị ảnh hưởng, không có nghĩa là đặc thù...

Nhấc mí mắt, Trương Huyền nhìn qua, nhẹ nhàng cười cười:

- Nhưng mà, ngươi và Phùng Huân đều là Thiên phu trưởng, ở Chiến Sư Đường địa vị không kém bao nhiêu, thậm chí cao hơn một chút, nhưng dọc theo con đường này, hầu như không có nói qua... Giống như không tồn tại, thậm chí thuộc hạ của mình bị công kích cũng thờ ơ, có phải quá bình tĩnh tỉnh táo hay không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện