Kỳ thật, giờ phút này Trương Huyền cũng tan vỡ.
Nằm mơ cũng không nghĩ đến Thiên Diệp Vương sẽ ở thời điểm này tiến đến.
Hiện tại cánh tay bị nhốt ở trong phong ấn, vào không được cũng ra không được, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát... lúng túng a.
- Hi?
Nghe được hắn chào hỏi, Thiên Diệp Vương cũng thoáng cái sửng sốt.
Đối phương chứng kiến hắn, chẳng những không có sợ hãi đào tẩu, còn nói ra một loại ngôn ngữ kỳ quái, để cho hắn có chút phát mộng, bất quá, thời gian nháy con mắt liền kịp phản ứng:
- Ngươi bị phong ấn khốn trụ? Hặc hặc, thật sự là trời cũng giúp ta...
Gia hỏa này làm hại hắn bi thảm, đường đường Vương giả thứ nhất của Thanh Điền nhất mạch, thể diện mất hết, vẫn muốn báo thù, vốn tưởng rằng đối phương đi tới nơi này, sẽ co đầu rút cổ, nếu không ra, mình cũng không có biện pháp bắt lấy, không nghĩ tới tự mình chạy tới.
Thật sự là Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa hết lần này tới lần khác lại xông tới!
Những phong ấn này, hắn nghiên cứu trọn vẹn hai năm, biết rõ chỉ cần đụng vào, không nắm bắt được bảo vật tới tay, là căn bản không có khả năng rút ra, bộ dáng của đối phương bây giờ, hiển nhiên là muốn lấy đồ vật, bị nhốt ở bên trong, không có biện pháp đào tẩu.
- Hặc hặc, nếu như tới liền lưu lại cho ta đi!
Hai mắt tỏa ánh sáng, bàn tay nâng lên, muốn chộp tới.
- Chậm đã...
Chân khí còn không có tuôn ra, chợt nghe thanh âm của thanh niên vang lên.
- Như thế nào, muốn xin tha, đã muộn!
Biết rõ gia hỏa trước mắt này cực kỳ gian xảo, cười lạnh một tiếng, chân khí của Thiên Diệp Vương hình thành một chưởng ấn thật lớn, tùy thời sẽ đập xuống.
Hắn là Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ, thực lực kinh người, chưởng ấn thật muốn hạ xuống, đừng nói Trương Huyền ngăn cản không nổi, coi như là Hàn Hội trưởng cùng Ngô sư chung vào một chỗ, khẳng định cũng sẽ bị đánh thành bánh thịt.
- Cầu xin tha thứ? Nói đùa gì vậy, ta sẽ cầu xin loại người cấp thấp như ngươi tha thứ? Ngươi có biết ta là ai không?
Mặt không đổi sắc, Trương Huyền nhìn qua, kèm theo khí thế cường đại.
- Ngươi là ai? Ngươi là Hồng Viễn Danh Sư Học Viện Viện trưởng! Một Danh Sư duy nhất đạt được tất cả mọi người nhận thức của Hồng Viễn Học Viện, chỉ cần nuốt ngươi, thực lực của ta tất nhiên có thể đột phá, chạy trốn khỏi địa phương quỷ quái này...
Gào thét một tiếng, ánh mắt của Thiên Diệp Vương dữ tợn.
Dị Linh tộc có thể dựa vào thôn phệ Danh Sư tăng lên thực lực, lúc trước xương ngón tay của Ngoan Nhân, liền mượn nhờ “Hoàng giả” ở Vân Vụ Sơn đánh lén chém giết Danh Sư, thu hoạch lực lượng của bọn hắn, từ đó sinh ra huyết nhục.
Danh Sư cấp bậc càng cao, thiên phú càng mạnh, sau khi thôn phệ, đối với tu vi hiệu quả lại càng lớn, Thiên Diệp Vương đã sớm muốn chém giết Trương Huyền, lúc này chui đầu vô lưới, làm sao có thể buông tha.
- Càn rỡ!
Sắc mặt trầm xuống, Trương Huyền vận chuyển Thiên Đạo chân khí trong cơ thể, để cho nó lột xác thành sát lục chi khí, thời gian nháy con mắt, một cỗ khí tức mênh mông lan tràn ra:
- Ta là...
Đùng đùng!
Lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy chỗ phong ấn, một dòng điện vừa thô vừa to lao qua.
Chỉ nháy mắt, toàn thân đã bị điện giật đen kịt, thân thể cứng ngắc, đầu tóc cũng dựng lên.
Nếu không phải nhục thân đã sớm đạt đến Thánh Khí, chỉ sợ lần này liền trực tiếp cúp.
Ánh mắt co giật, Trương Huyền thiếu chút nữa khóc lên.
Chỉ trang bức, lừa gạt Thiên Diệp Vương một chút, sẽ có
lỗi lớn như vậy sao? Bị sét đánh...
Lòng tràn đầy phiền muộn, cũng trong nháy mắt minh bạch xảy ra chuyện gì.
Lúc trước liền suy đoán, những bảo vật này, Dị Linh tộc lấy không đi, hiện tại xem ra, quả thật như thế!
Thiên Đạo chân khí của mình biến thành sát lục chân khí, trận pháp cho rằng gặp Dị Linh tộc, trực tiếp điện giật... May mắn hắn phát hiện không đúng, lập tức biến chân khí trở về, nếu không, coi như nhục thân mạnh mẽ, cũng nhất định sẽ chết ở chỗ này.
Không có bị Thiên Diệp Vương đánh chết, lại bởi vì trang bức, bị trận pháp đánh chết... Thật muốn như vậy, liền quá mất mặt rồi.
- Ngươi...
Thiên Diệp Vương đang muốn động thủ, chứng kiến mặt Trương Huyền cháy khét lẹt, thoáng cái sửng sốt.
Vừa rồi trên người đối phương đột nhiên tản mát ra khí tức sát lục, tuy nhỏ yếu, nhưng so với hắn còn muốn tinh thuần, hơn nữa bị trận pháp đánh, chẳng lẽ... Vị trước mắt này không phải Danh Sư, mà là tộc nhân của hắn?
- Khục khục, hiện tại cần phải rõ thân phận của ta rồi chứ?
Phun ra một làn khói trắng, Trương Huyền nhìn qua.
- Ngươi cũng là Linh tộc?
Thiên Diệp Vương nhíu mày, sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt chớp động:
- Không đúng, ngươi là Danh Sư, hơn nữa đã nhận được nhiều Danh Sư nhận thức như vậy, sao có thể là Linh tộc? Ta biết, nhất định là ngươi giết đám người Hồng Diệp Vương, sát lục chân khí trong cơ thể của bọn họ, dùng phương pháp đặc thù giữ lại, muốn mê hoặc ta, nằm mơ!
Ầm ầm!
Kèm theo lời của hắn, chân khí ở trên không trung lần nữa lộn xộn du tẩu, uy áp cường đại của Thiên Diệp Vương tùy thời đánh xuống.
Gia hỏa này thân là cường giả Xuất Khiếu Cảnh, rất rõ ràng không có dễ bị lừa như rất nhiều Vương giả lúc trước.
Sát lục chân khí, mặc dù là đặc thù của Dị Linh tộc, nhưng gia hỏa trước mắt này, hoàn toàn có thể giết Vương giả khác, dùng bí pháp đặc thù hội tụ ở trong người, ngụy trang thành tộc nhân của bọn hắn.
Năm đó thì có Danh Sư làm như vậy, chơi đùa bọn hắn bị tổn thất nặng.
- Giết Hồng Diệp Vương? Đây chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt bọn hắn mà thôi, ngươi xem một chút đây là ai...
Bàn tay của Trương Huyền trảo một cái, một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
Gia hỏa này thân hình cao lớn, thân thể cường tráng, vừa nhìn thấy Thiên Diệp Vương lập tức cười cười:
- Là ta...
Đúng là Hồng Diệp Vương!
- Ngươi không chết?
Chứng kiến Hồng Diệp Vương bị nhốt ở trong trận pháp chém giết, rõ ràng còn sống, Thiên Diệp Vương có chút phát mộng.
Đây là có chuyện gì?
Lúc trước tàn hồn của hắn bị trọng thương, cũng không rời xa, tận mắt thấy Hồng Diệp Vương bị nhốt trong trận, chém giết ngay tại chỗ, như thế nào... Lại sống đến giờ?