Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta muốn Phong Thánh! (1)


trước sau

Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người cho là Trương sư bị Thiên Diệp Vương phát hiện, đã xảy ra chiến đấu.

Kết quả chạy tới hai quái vật, không một cái có nhân dạng, tình huống gì đây?

Phong Thánh Các này, không phải trừ bọn họ ra không có người khác sao?

- Cái này... Không phải thứ gì, là... Trương sư!

Hàn Hội trưởng như phát hiện cái gì, nuốt ngụm nước miếng:

- Ngươi nhìn quần áo, giống Trương sư như đúc, chỉ bất quá giống như... Bị sét đánh qua!

- Đúng vậy, đúng là Trương sư, chỉ là... cái trước là ai?

Ngô sư cũng nhận ra được, nhịn không được gật đầu, đồng thời có chút kỳ quái.

Cái trước ăn mặc giống như Trương sư, hình thể dáng người độc nhất vô nhị, chỉ bất quá, mặt dẹp thành như vậy, đổi lại những người khác đã sớm chết rồi, sao còn có thể chạy?

Hơn nữa chạy nhanh như vậy? Thậm chí Trương sư cũng có chút đuổi không kịp...

- Ta muốn các ngươi chết...

Đang kỳ quái, chỉ thấy ở góc rẽ, một Nguyên Thần cao lớn bay tới, vừa đuổi theo vừa công kích, mặt đất lắc lư, bị đánh ra chưởng ấn cực lớn.

- Thiên Diệp Vương? Hắn... Nguyên Thần xuất khiếu, nguy rồi, nhanh cứu người!

Thấy một màn như vậy, mọi người lại chẳng quan tâm hai người này là ai, tất cả đều đồng loạt lấy binh khí ra.

Rầm ào ào!

- Ra!

Kèm theo Ngô sư la lên, binh khí trong tay mọi người lập tức liên hợp chung một chỗ, tạo thành một đạo kiếm vũ huy hoàng, đâm tới Thiên Diệp Vương.

- Dám ngăn trở ta, các ngươi đều phải chết...

Lần nữa gào thét, Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương đưa tay về phía trước, ngăn kiếm vũ ở trước mặt, trở tay vỗ xuống.

Đăng đăng đăng đăng!

Đám người Ngô sư liên tục lui về sau bảy tám bước, khí huyết sôi trào, từng cái sắc mặt trắng bệch.

Lúc trước, đối phương không có xuất khiếu, bọn hắn liền không phải đối thủ, hiện tại nổi giận, chỉ còn lại có Nguyên Thần, lực lượng càng mạnh hơn nữa, làm sao ngăn cản được?

Bất quá, tuy không phải đối thủ, nhưng lần này tiến công, cũng chậm lại tốc độ của Thiên Diệp Vương, để cho Trương Huyền cùng phân thân thành công đi vào trước mặt mọi người.

- Mau vào trận pháp...

Biết rõ mọi người ở đây ngăn cản mà nói, gây chuyện không tốt đều bị chém giết, Trương Huyền la lên một tiếng, tiếp tục vọt tới trước.

Mọi người cũng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, theo sát lên, đi vào trong trận pháp.

Vừa tiến vào, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía phân thân cách đó không xa, tức giận đến lông mi nhảy loạn.

Nếu không phải đánh không lại hắn, khẳng định đã sớm giáo huấn một trận rồi.

Làm một phân thân, không đi cứu bản thể, kết quả so với bản thể chạy còn nhanh, thật sự là quá không biết xấu hổ.

- Ngươi về tổ ong trước, sau này sẽ tìm ngươi tính sổ...

Biết rõ bây giờ không phải thời điểm xử lý nội bộ, khoát tay áo, tinh thần khẽ động, thu vào tổ ong.

Ô...Ô...n...g!

Vừa làm xong những thứ này, chợt nghe một tiếng nhẹ kêu, Kê Nham Phó viện trưởng vận chuyển trận pháp, một đạo hào quang bao phủ bốn phía.

Trận pháp này, là bọn hắn bố trí, chuyên môn dùng để ngăn cản Thiên Diệp Vương đánh lén cùng tiến công, sớm đã hết sức quen thuộc, trong nháy mắt có thể khởi động.

- Đáng giận, đáng giận...

Bị trận
pháp ngăn cản, Thiên Diệp Vương phẫn nộ gào thét, ngay sau đó mọi người liền cảm thấy trận pháp nổ vang kịch liệt, lực lượng cuồng bạo liên tục kéo tới, tựa hồ tùy thời có thể bị đánh nát.

- Tiếp tục như vậy, trận pháp sẽ kiên trì không được bao lâu...

Bị liên tục công kích mấy lần, Kê Nham chủ trì trận pháp sắc mặt trắng nhợt, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.

Trước kia tuy Thiên Diệp Vương cũng tiến công qua, lại không điên cuồng bất kể hậu quả như vậy, sớm làm như vậy mà nói, trận pháp khẳng định đã sớm phá!

- Nơi đây chỉ có chúng ta, trước khi Thiên Diệp Vương tìm được đường ra chính xác, chắc chắn sẽ không giết chúng ta, nếu không, một người ở đây, thật sự quá cô độc. Hiện tại khác thường như thế... Trương sư, ngươi đến cùng làm cái gì?

Đàm Thanh lắc đầu, nhịn không được nhìn về phía thanh niên vẻ mặt cháy đen cách đó không xa.

Đây rốt cuộc là làm sự tình thiên thương hại lý gì, mới có thể để cho Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương xuất khiếu, bất kể sinh tử xông lại, hận không thể giết người ăn thịt?

- Ta... Chỉ là đánh vỡ nhục thân của hắn...

Trương Huyền lúng túng.

Phân thân làm ra cục diện rối rắm, gia hỏa này trốn vào tổ ong thì xong rồi, mình lại phải thu thập cục diện, càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn.

- Đánh vỡ nhục thân?

- Ngươi giết... hắn? Chỉ còn lại có Nguyên Thần?

Tất cả mọi người ngẩn ngơ.

Vừa rồi liền suy nghĩ, chỉ là đi lấy Đoạn Tục Thảo, không đến mức Nguyên Thần xuất khiếu, liều mạng như vậy a... Nằm mơ cũng không nghĩ đến, trực tiếp đánh chết thân thể của người ta.

Cường giả Xuất Khiếu Cảnh, bảo hộ nhục thân vô cùng tốt, có thể nói là mệnh căn, đi ra ngoài một lát, đánh phế thứ này... Đừng nói là Vương giả Dị Linh Tộc, coi như là nhóm người mình, thê thảm như vậy, khẳng định cũng sẽ nổi điên a!

- Ta cũng không có chú ý, không cẩn thận... Không cẩn thận đánh!

Thấy biểu lộ của mọi người giống như gặp quỷ, Trương Huyền vội vàng giải thích.

Nếu hắn có thể ước thúc một chút, phân thân chắc chắn sẽ không lỗ mãng như vậy, bây giờ đã chọc đại họa.

- Không cẩn thận...

Mọi người nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, đều hận không thể đánh gia hỏa này một trận.

Ngươi một Tòng Thánh, không cẩn thận làm hỏng nhục thân của cường giả Thánh Vực ngũ trọng... đã đủ ngưu bức, còn không cẩn thận chơi đùa!

Một khi cẩn thận, sợ rằng Khổng Sư cũng bị ngươi giày vò chết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện