Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phong Thánh kiếp (1)


trước sau

- A...

Chương Dẫn Khâu trực tiếp nhảy lên, thiếu chút nữa ngất đi.

Thất khiếu chảy máu, trái tim bị đâm một kiếm, còn có thể lý giải, khả năng thiên phú dị bẩm, trái tim không có ở bên trái... nhưng bị đập thành một đống, đến cùng làm sao sống được?

Mấu chốt... Còn ngăn cản ngươi xem!

Trương sư trang bức, ta phi, Trương sư đột phá, ngươi đến cùng quan tâm bao nhiêu a?

Đang không biết nên trả lời như thế nào, nên rời đi hay đứng im tại chỗ, liền chứng kiến trước mắt có một đạo kiếm quang lướt qua.

Thiên Diệp Vương tựa hồ đã phát hiện tên này không chết, tức giận lần nữa đâm tới một đạo kiếm quang.

Rặc rặc!

Không có bất kỳ ngoài ý muốn, cái đống trước mắt này bị cắt, biến thành hai đống, ở trên mặt đất liên tục nhúc nhích.

- Ngươi, ngươi... Lần này hẳn chết a?

Bờ môi run rẩy, nhịn không được hỏi.

- Ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều chết hết...

Hai đống ở dưới đất tức giận đến oa oa gọi bậy, hai con ngươi nhìn về phía Thiên Diệp Vương:

- Lão tử ở chỗ này giả chết, coi như cho ngươi mặt mũi, một lần một lần lại một lần, như thế nào? Cho mặt không biết xấu hổ đúng không?

Ầm ầm!

Hai đống ở dưới đất tựa như dung dịch, một lần nữa dính lại cùng nhau, thời gian nháy con mắt đã khôi phục bộ dáng lúc trước, giống như một chút cũng không có bị thương, gào thét một tiếng, thẳng tắp vọt tới Thiên Diệp Vương.

Thời gian nháy con mắt, đã chiến đấu cùng một chỗ.

Bất quá thực lực của hắn còn thua Thiên Diệp Vương, vừa bay lên không lâu, lần nữa bị đánh xuống, kề sát trên mặt đất, như là bùn nhão.

Chương Dẫn Khâu còn chưa kịp bi thương, bùn nhão lại xông tới, tiếp tục cùng Thiên Diệp Vương đánh nhau.

- Cái này...

Không chỉ hắn ngẩn người, đám người Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng cũng choáng váng.

Vị bằng hữu kia của Trương sư, giống như mạnh có chút quá đáng, nhục thân giống như da trâu, đánh như thế nào cũng không việc gì... Đến cùng tu luyện như thế nào a?

- Nhanh động thủ, chỉ cần ngăn chặn hắn là được...

Giật mình một lát, Ngô sư la lên lần nữa.

Giờ phút này không phải thời điểm khiếp sợ ngẩn người, nhất định phải ngăn cản Thiên Diệp Vương khống chế địa đồ cùng thủy tinh dung hợp, một khi thành công, tất cả mọi người phải chết.

Mấy đại cao thủ liên hợp công kích, chân khí như sóng, khí tức cuồng bạo liên tục cuồn cuộn, tựa hồ quét sạch cả bầu trời.

Thấy đã có quái nhân đánh không chết gia nhập, đám người Ngô sư tạm thời không có nguy hiểm, Chương Dẫn Khâu lần nữa nhìn về phía Trương sư, chỉ thấy lực lượng trong cơ thể hắn không ngừng đề cao, giống như không có cuối cùng.

- Thật hùng hậu...

Nhịn không được líu lưỡi.

Đổi lại người khác, đừng nói đột phá, chỉ là trong khoảng thời gian này chân khí tiêu hao, cũng sẽ ép mình thành người khô, gia hỏa trước mắt này, thật giống như không có việc gì, không thèm quan tâm.

Chỉ là chân khí dự trữ, mười cái hắn cũng xa xa không kịp.

Xem một lát liền nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, đang muốn ngẩng đầu nhìn chiến đấu trên không trung, đột nhiên chứng kiến một thân ảnh, lông mi nhíu lại:

- Lạc sư, vì sao ngươi không đi chiến đấu?

Vị mỹ nữ Lạc sư đi cùng đám người Trương sư đi, đang đứng ở cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích, giống như
chiến đấu trên không trung là việc không liên quan đến mình.

- Ta phải bảo vệ Trương Huyền!

Lạc sư nhàn nhạt nói.

- Hắn chỉ là đột phá, có Phong Thánh đài thủ hộ, hẳn là không có vấn đề a...

Chương Dẫn Khâu nhíu mày.

Mặc kệ thực lực ngươi như thế nào, tất cả mọi người đều liều mạng, ngươi không động thủ thì thôi, còn nói cái gì bảo hộ Trương Huyền... Trương sư ở trong Phong Thánh đài đột phá, làm sao có thể có việc?

Ầm ầm!

Lời của hắn còn chưa dứt, chợt nghe tiếng sấm vang rền, trên không Phong Thánh đài, đột nhiên xuất hiện mây đen đen kịt, trong đó lôi điện cuồn cuộn, làm cho người ta cảm giác hủy diệt.

- Đây là... Xuất Khiếu Kiếp? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Đồng tử co rụt lại, Chương Dẫn Khâu thiếu chút nữa ngất đi.

Trong truyền thuyết, Nguyên Thần Cảnh đột phá đến Xuất Khiếu Cảnh, cần trải qua Lôi Kiếp, chỉ có như vậy, mới có thể cứng cáp hơn, rời đi nhục thân cũng có thể một mình sống sót, không bị chết... Đây là một loại lột xác, cũng là một loại sinh tử khảo nghiệm.

Rất nhiều cường giả Nguyên Thần Cảnh, áp chế tu vi mấy trăm năm, cũng không dám trùng kích cảnh giới cao hơn, chính là sợ bị Lôi Đình đánh hồn phi phách tán.

Nguyên nhân chính là như thế, Nguyên Thần Cảnh cùng Xuất Khiếu Cảnh, dù chỉ có một cấp bậc, nhưng sức chiến đấu lại thiên địa cách biệt, thậm chí số lượng cường giả cũng hoàn toàn bất đồng.

Chỉ có đạt tới xuất khiếu mới được cho là cường giả đỉnh cao chính thức của Đại Lục.

Quá trình cửu tử nhất sinh này, được người xưng là Xuất Khiếu Kiếp!

Trương sư chỉ là Tòng Thánh trùng kích Thánh Vực, tại sao lại trải qua Thiên Kiếp lợi hại như vậy?

- Người người đều muốn Phong Thánh, nếu như không có đủ thực lực, làm sao có thể được thiên địa nhận thức?

Lạc sư hừ một tiếng, bước về phía trước một bước, nhìn xem mây đen ở trên trời, xiết chặt tú quyền, không có tiếp tục nói chuyện.

- Phong Thánh cần sớm trải qua... Xuất Khiếu Kiếp?

Nghe được lời của đối phương, Chương Dẫn Khâu nuốt ngụm nước miếng, tuy hắn là hồn phách, không có khả năng chảy mồ hôi, như trước cảm thấy lưng ướt đẫm.

Xuất Khiếu Kiếp, vô số cường giả nửa bước Xuất Khiếu Cảnh cũng không chịu nổi, vị trước mắt này chỉ là Tòng Thánh, làm sao ngăn cản được?

Không nói cái khác, chỉ là Lôi Đình kia, hắn gặp gỡ sẽ hồn phi phách tán, tử vong ngay tại chỗ.

- Đây không phải Xuất Khiếu Kiếp, mà là Phong Thánh kiếp! Muốn Phong Thánh, nhất định phải độ kiếp...

Ánh mắt Lạc Nhược Hi mang theo lo lắng:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện