Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khổng Sư khuyên (2)


trước sau

Biết rõ phiền muộn cũng không có tác dụng, ngay lúc đó Khổng Sư chỉ có thực lực Thánh Vực nhất trọng, ý niệm có thể sống được vài vạn năm, hơn nữa nói chuyện với mình, đã rất tốt.

Không có biện pháp yêu cầu quá cao.

- Xem ra Tiên Thiên Thai Độc, chỉ có thể dựa vào mình rồi, dựa vào ai cũng vô dụng...

Xoa xoa mi tâm.

Còn tưởng rằng chỉ cần tìm được Khổng Sư, có thể tìm được phương pháp giải quyết, hiện tại xem ra... Suy nghĩ nhiều!

Hết thảy đều chỉ có thể dựa vào mình.

- Trước luyện hóa thứ này đi!

Không thèm nghĩ chuyện này nữa, lần nữa nhìn về phía thủy tinh trước mắt.

Lúc này thủy tinh đã cùng địa đồ hoàn mỹ dung hợp, như một quả địa cầu, mặt ngoài hiện đầy đủ loại địa hình, giống như lúc trước gặp qua.

Tinh thần tràn vào bên trong, cho hắn một loại cảm giác bao la vô biên, dường như chỉ cần luyện hóa thứ này, chẳng khác nào triệt để khống chế toàn bộ Khâu Ngô Cung, nắm trong tay lực lượng kinh người.

- Luyện hóa!

Trong đầu sinh ra phương pháp luyện hóa, bàn tay chạm đến, chân khí chậm rãi xoay chuyển.

Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!

Trong nháy mắt, Trương Huyền liền cảm thấy ý niệm của mình, như lan tràn đến toàn bộ Khâu Ngô Cung.

Vô Cương Giới, Hắc Yên Trần Sa, Thiên Cung...

Địa phương lúc trước trải qua, giờ phút này rõ ràng xuất hiện ở trước mắt.

Thậm chí, dưới một đạo ý niệm, có thể đơn giản cải biến trận pháp của toàn bộ cung điện, để cho nó trở nên càng thêm hung mãnh hoặc bình an.

- Quả nhiên luyện hóa thứ này, liền nắm toàn bộ Khâu Ngô Cung trong tay...

Trương Huyền hiểu được.

Thủy tinh cùng địa đồ dung hợp, chẳng khác nào triệt để nắm trong tay không gian gấp, hoàn toàn có thể ở một ý niệm lấy đi.

Nói cách khác, chỉ cần cầm đi thủy tinh, chẳng khác nào mang đi cả Khâu Ngô Cung, về sau muốn lúc nào tiến đến đều được.

Rõ ràng điểm ấy, ánh mắt Trương Huyền tỏa ánh sáng, nắm đấm lặng lẽ xiết chặt.

Ý niệm của Khâu Ngô Cổ Thánh biến mất, tuy truyền thừa không còn, nhưng nếu như có thể mang nơi này đi, cẩn thận nghiên cứu mà nói, lý giải đối với không gian, tuyệt đối có thể gia tăng một bước dài!

Đối với về sau thực lực gia tăng, cũng có tác dụng rất lớn.

Chân khí liên tục quán thâu, cẩn thận rèn luyện thủy tinh.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt mở ra.

Vù vù!

Bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, thu thủy tinh vào trữ vật giới chỉ.

Khống chế vật hạch tâm của Khâu Ngô Cung, dĩ nhiên thành công luyện hóa.

Rầm ào ào!

Vừa lấy đi thủy tinh, hắn lập tức cảm thấy khí tức toàn thân cấp tốc yếu bớt, Phong Thánh đài gia trì lực lượng triệt để biến mất, lần nữa khôi phục thực lực Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong.

Rặc rặc!

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Thánh đài lúc trước Thánh Quang lóng lánh, như bị hấp thu hết năng lượng, từ trung gian vỡ ra, lại không còn thần kỳ như lúc trước.

- Coi như lấy thứ này ra, chỉ sợ cũng không ai tin
tưởng, Khổng Sư cùng ta đều ở phía trên thành công Phong Thánh...

Chứng kiến đồ vật thần thánh trước mắt, giống như bệ đá bình thường, Trương Huyền lắc đầu.

Phong Thánh đài đã hoàn thành sứ mạng, không có giá trị tồn tại nữa rồi.

Dứt bỏ trong lòng suy nghĩ miên man, quay đầu nhìn mọi người, chỉ thấy Ngô sư đang luyện chế đan dược, tuy thủ pháp có không ít sai lầm, nhưng mượn thực lực nửa bước Xuất Khiếu Cảnh, thành công luyện chế ra Đoạn Tục Đan sẽ không quá khó khăn.

Hàn Hội trưởng và những người khác đang củng cố tu vi, từ trong đại chiến khôi phục.

- Vừa rồi ta nhìn thấy Khổng Sư...

Biết không cần mình hỗ trợ, Trương Huyền không để ý tới nữa, nhìn về phía nữ hài cách đó không xa.

Nhẹ gật đầu, Lạc Nhược Hi mỉm cười:

- Nơi này là địa phương hắn Phong Thánh, lưu lại ý niệm cực kỳ bình thường!

- Đúng vậy, hắn bảo ta không nên một mực kế thừa trí tuệ tiền nhân, muốn đi ra con đường của mình...

Vừa rồi không có kịp phản ứng, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, đối phương nói không sai.

Theo bắt đầu tu luyện đến nay, hắn vẫn luôn mượn nhờ Thiên Đạo Thư Viện, ngưng tụ Thiên Đạo công pháp, không có sáng tạo cái mới, đúng là một mực kế thừa trí tuệ tiền nhân.

- Tu luyện cần phải đi ra con đường thuộc về mình, Khổng Sư nói rất đúng!

Lạc Nhược Hi gật đầu.

- Xem ra sau này tu luyện, không thể giống như trước đây rồi...

Khổng Sư là Vạn Thế Chi Sư, người sáng lập nghề nghiệp Danh Sư, có thể trịnh trọng nói như vậy, tất nhiên là nhìn ra điều gì, không thể trò đùa.

- Ta biết rõ làm như vậy rất khó... Bất quá, muốn trở thành cường giả chính thức, không có đồ đạc thuộc về mình, hoàn toàn chính xác không được!

Lạc Nhược Hi cười cười:

- Cũng không cần phải gấp, tốc độ tu luyện của ngươi bây giờ đã rất nhanh, chỉ cần tiếp tục tu luyện xuống, khẳng định có thể tìm được!

- Đúng vậy!

Trương Huyền gật đầu.

Phong Thánh thành công, giải quyết xong một nan đề lớn nhất, để cho hắn vô luận thực lực hay tự tin, đều bạo tăng thật nhiều.

Về sau con đường coi như khó nữa... Hắn cũng tin tưởng, nhất định có thể đi đến cuối cùng, chính thức đứng ở cao nhất của Danh Sư Đại Lục!

- Nhược Hi, ngươi yên tâm, mặc kệ bao nhiêu khó khăn... Ta cũng sẽ cùng ngươi đi đến cuối!

Lần nữa nắm tay nữ hài, ánh mắt Trương Huyền kiên định.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện