Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta là thật muốn điệu thấp! (1)


trước sau

- Công Hội sống?

Nguyễn Hội trưởng sững sờ.

Hai vị phó Hội trưởng khác cũng không hiểu.

- Vâng, Công Hội chúng ta, không biết thế nào... Từ dưới đất đứng lên, muốn chạy đi...

Vị Trưởng lão này vội vàng nói.

Rầm ào ào!

Còn chưa nói xong, mặt đất lắc lư, ba đại Hội trưởng chứng kiến phía bên ngoài cửa sổ, kiến trúc của Công Hội như cổ của thiên nga đưa tới, phía trên cửa sổ giống như hai cái mắt to, tìm hiểu bốn phía, đối với hết thảy chung quanh đều rất ngạc nhiên.

Tầng tầng lầu các ở dưới lòng bàn chân, như biến thành thân thể, liên tục lắc lư, tựa hồ tùy thời có thể bước ra.

- Đây là... cả Công Hội mở ra linh tính?

Nuốt ngụm nước miếng, Nguyễn Hội trưởng thiếu chút nữa khóc.

Kiến trúc Công Hội của các nàng, tuy tạo hình đặc thù, thế nhưng chỉ là kiến trúc, không phải Pháp bảo, nhiều nhất là làm vô cùng hoàn mỹ, thuộc về chỉnh thể thống nhất, thế nhưng không có khả năng sinh ra linh tính a... Gia hỏa này đến cùng làm sao làm được? Khải Linh thành công?

Cái này tốt rồi, toàn bộ Công Hội đã có linh tính, muốn chạy đi...

Thật muốn rời đi, mình không phải phụ lòng liệt tổ liệt tông sao...

- Công Hội của chúng ta, là một tiền bối lúc trước tự tay chế tạo, hao tốn trên trăm năm, toàn bộ kiến trúc dàn giáo, nghe nói đã đạt đến trình độ binh khí Linh cấp, có thể... Bởi vậy đã bị hắn Khải Linh hay không...

Đột nhiên vang lên cái gì, Trần phó hội trưởng nhịn không được nói.

Công Hội kiến trúc, không chỉ tạo hình đặc thù, trên thực tế còn hao tốn vô số tâm huyết của tiền bối, khung xương chỉnh thể là dựa theo binh khí chế tạo... Có lẽ nguyên nhân chính là như thế, mới Khải Linh thành công.

Chỉ là...

Kiến trúc này lớn như vậy, coi như muốn Khải Linh, phải có bao nhiêu linh tính mới có thể chèo chống?

- Mặc kệ hắn đến cùng làm sao làm được... Chúng ta nhất định phải ngăn cản, nếu không Công Hội chạy mất, chúng ta ở đâu?

Nguyễn Hội trưởng nói.

Bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt, gia hỏa này đến cùng làm sao làm được, mà là... Công Hội đã có linh tính, lập tức muốn chạy, một khi để cho nó rời đi, các nàng ngay cả chỗ ở cũng không có, còn có mặt gặp người sao?

Vội vã lao ra gian phòng, đi đến Tàng Thư Khố, rời đi không xa, chỉ thấy thanh niên vẻ mặt mê mang vò đầu đi ra, nhìn thấy Hứa Ảnh phó Hội trưởng, ánh mắt liền sáng lên.

- Hứa phó hội trưởng, xảy ra chuyện gì vậy? Công Hội của các ngươi... sao lại lắc lư loạn như thế?

Trương Huyền kỳ quái.

Khải Linh Sư Công Hội cũng quá cổ quái đi, kiến trúc lớn như vậy, bốn phía lắc lư, còn muốn bỏ chạy... Còn có... có chút đạo đức xã hội hay không?

Thể tích lớn như vậy, một khi chạy, nhất định sẽ làm bị thương rất nhiều người!

Coi như không đả thương người, làm bị thương hoa hoa cỏ cỏ cũng không tốt lắm a!

- Ngươi còn không ngại nói...

Thấy hắn như vậy, ba đại Hội trưởng thiếu chút nữa thổ huyết.

Ngươi làm cái gì, trong lòng còn không biết sao?

Cái đồ chơi này là ngươi làm tỉnh, hiện tại muốn bỏ chạy, mình lại giả vờ người vô tội...

Còn nữa... Ngươi đây là cái biểu lộ gì?

- Vừa rồi có phải ngươi Khải Linh cho một cây
cột màu đen hay không?

Cố nén xúc động muốn nổ tung, Hứa phó hội trưởng nhịn không được nói.

- Đúng vậy a!

Trương Huyền gật đầu.

Hắn vừa Khải Linh cho cây cột màu đen, liền cảm thấy kiến trúc lắc lư, hiện tại cũng không kịp nhìn kỹ, đến cùng có thành công hay không.

- Cái kia... cây cột Mmàu đen kia, là sống lưng của kiến trúc... Ngươi giao phó cho nó linh tính, vì vậy... toàn bộ kiến trúc… sống...

Hứa phó hội trưởng nghiến răng.

- A...

Khóe miệng của Trương Huyền co lại.

Mới vừa rồi còn cảm thấy Khải Linh Sư Công Hội quá không đáng tin cậy, kiến trúc cũng đi... Náo loạn nửa ngày, là mình làm...

Người khác tới đây chỉ Khải Linh binh khí, mình làm hang ổ của người ta bỏ chạy...

- Ngươi thành công Khải Linh, kiến trúc này, đối với ngươi lòng mang cảm kích, khẩn cầu ngươi để nó dừng lại, một khi chạy... Nhất định sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, Khải Linh Sư Công Hội chúng ta cũng xong...

Thấy hắn hiểu được, Nguyễn Hội trưởng vội vàng nói.

- Tốt...

Không nghĩ tới mình chỉ muốn khảo hạch Khải Linh Sư thất tinh, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, đành phải đi theo sau lưng ba vị Hội trưởng, cấp tốc bay ra gian phòng.

Người ở giữa không trung, nhìn sang kiến trúc cực lớn trước mắt.

Chừng hơn trăm mét, cổ thon dài, ở trên không trung quay loạn, như một con thiên nga.

Lúc này, tất cả mọi người trong kiến trúc đã bay ra, từng cái nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trợn mắt há hốc mồm.

- Cái này... làm sao để nó dừng lại?

Nhìn gia hỏa cực lớn kia, tùy thời phát lực chạy như điên, khóe miệng của Trương Huyền co quắp, nhịn không được hỏi.

- Ta cũng không biết, nhưng mà nó khẳng định nghe lời ngươi...

Nguyễn Hội trưởng vội nói.

- Nghe ta sao?

Khóe miệng co lại, Trương Huyền lần nữa nhìn về phía mọi người trước mắt, đang muốn tiếp tục hỏi thăm, chỉ thấy “Khải Linh Sư Công Hội” giống như thấy được hắn, hưng phấnphát ra tiếng phì phì trong mũi, cái cổ vừa thô vừa to vòng tới, ở trên đùi của mình qua lại cà xát.

- ...

Thân thể Trương Huyền nhoáng một cái.

Muốn điệu thấp cũng điệu thấp không được...

Hang ổ của người ta, biến thành sủng vật của mình, còn nghe lời như vậy...

Ta thật chỉ muốn điệu thấp một ít, không muốn nháo sự...

Một đầu hắc tuyến, Trương Huyền đành phải duỗi bàn tay ra vuốt đầu đối phương:

- Tốt rồi, ngoan ngoãn ở chỗ này, không có việc gì không nên lộn xộn...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện