- Cẩu đường chủ, chuyện này ta cùng Chiến Sư Đường Hình Đường chủ tận mắt nhìn thấy, sự thật vô cùng xác thực, không dung phản bác...
Ngô sư lo lắng lên tiếng.
- Sự thật vô cùng xác thực?
Lão giả tiếp tục nói:
- Thân là Danh Sư, ngươi nên biết, có một số việc, tận mắt thấy chưa chắc là thật! Cần cẩn thận xác định, cẩn thận phân biệt rõ, mới có thể kết luận... Huống chi, liên lụy một vị Phó đường chủ! Nếu như dựa theo loại người như ngươi phán quyết, Danh Sư Đường Phó đường chủ của Thanh Nguyên đế quốc chúng ta, mưu hại một Danh Sư lục tinh từ đế quốc nhất đẳng tới... phân bộ của chúng ta, về sau còn có uy nghiêm để nói sao?
- Cái này...
Ngô sư trù trừ.
Danh Sư Đường, trấn thủ một phương, mặt mũi cực kỳ trọng yếu, Phó đường chủ gia hại người cấp bậc thấp, chỉ bằng vào điểm ấy, lan truyền ra ngoài, phân bộ Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc bọn hắn, liền không có mặt gặp người, về sau lưng đeo xú danh không biết bao lâu.
- Cẩu đường chủ, ta nói là sự thật, Danh Sư Đường hẳn là làm gương tốt, thực sự cầu thị, nếu vì thanh danh, cố ý bao che, về sau còn có công chính đáng nói sao?
Dừng lại một chút, Ngô sư tiếp tục nói.
Xử lý Điền Thanh Phó đường chủ, hoàn toàn chính xác sẽ có tổn hại uy danh của phân bộ, nhưng không xử lý mà nói, truyền đi, sẽ càng khó nghe, đệ nhất chức nghiệp của Đại Lục, cũng không còn công chính đáng nói.
- Công chính? Chẳng lẽ ngươi nói chính là công chính? Như thế nào ta nghe ngược lại là Điền phó đường chủ nhận lấy ủy khuất!
Lão giả lên tiếng:
- Điền Thanh, ngươi nói rõ chi tiết chuyện ngày hôm qua một lần đi!
- Vâng!
Trong phòng vang lên thanh âm của Điền phó đường chủ.
- Chuyện là như vầy, Trung Thanh Vương chịu trách nhiệm phòng vệ nội thành, bắt được Hồng Viễn Đế Quốc Độc Điện Phó điện chủ Minh Chân, mượn nhờ tin tức của đối phương, tiêu diệt phân bộ Độc Điện Tĩnh Viễn Thành... Càng từ trong miệng vị Phó điện chủ này, biết rõ còn có một vị Độc Sư vô cùng lợi hại, gọi là Tôn Cường, ẩn thân nội thành, vô cùng có khả năng để cho Nhân tộc toàn thành đối mặt nguy hiểm... Vì vậy mới bắt lấy thẩm vấn, mà vị Tôn Cường này, đúng là quản gia của Trương Huyền Trương sư!
- Liên lụy một vị Danh Sư, tự nhiên không thể lỗ mãng, Trung Thanh Vương tìm ta, ta liền để đối phương phái người mời... sau khi đến Vương Phủ, vị Trương Huyền này chẳng những không phối hợp, còn xuất thủ cướp Tôn Cường đi, càng đánh đập ta cùng Trung Thanh Vương tàn nhẫn...
- Đánh đập tàn nhẫn? Điền phó đường chủ, thực lực của Trương sư, chỉ có Thánh Vực nhị trọng đỉnh phong, ngươi là nửa bước Xuất Khiếu Cảnh, nói xuất thủ với ngươi... Có chút quá đáng a?
Ngô sư nhướng mày, cực kỳ không vui.
Sự tình Trương sư là Thiên Nhận Danh Sư, hắn không thể nói ra được, nhưng đối phương muốn vu oan, tuyệt đối sẽ không chút lưu tình phản kích.
- Ta đả thương cũng không phải Trương Huyền, mà là lô đỉnh trong tay hắn! Cái lô đỉnh này, là Thánh Khí trung phẩm, thực lực tương tự ta...
Điền Thanh nói.
- Ta thì càng không tin,
thân là Danh Sư, lại bị một lô đỉnh Thánh Khí trung phẩm đánh?
Ngô sư lắc đầu.
Thánh Khí trung phẩm lợi hại, nhưng không ai khu động, triển khai không ra sức chiến đấu mạnh nhất, một cái đường đường Danh Sư, đánh một trận... Nói cho ai nghe, ai tin tưởng?
- Tin cũng tốt không tin cũng tốt, nếu như ngươi nhất định muốn nói ta mưu hại Trương Huyền, ta hỏi ngươi... Ta có lý do gì mưu hại?
Điền phó đường chủ khẽ nói.
- Cái này...
Ngô sư khàn giọng.
- Ta là Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc Phó đường chủ, nói lên địa vị, tôn sùng hơn hắn không biết bao nhiêu lần! Thân là Danh Sư thất tinh, đẳng cấp cũng vượt xa hắn... Vì sao phải bốc lên nguy hiểm hủy diệt chức nghiệp, cố ý đi đối phó một Học Viện Viện trưởng không quan hệ gì tới ta? Coi như là giết, hoặc khai trừ tư cách Danh Sư, cũng không có bất cứ quan hệ nào với ta a!
Điền phó đường chủ nói.
Ngô sư nói không ra lời.
Hoàn toàn chính xác, gây án phải có động cơ.
Điền phó đường chủ vô luận từ phương diện nào, cũng không tồn tại những thứ này.
Thân phận cao hơn ngươi, địa vị cao hơn ngươi, mấu chốt là có tiền hơn ngươi... Tại sao phải đối phó ngươi?
Không có đạo lý!
- Ngô Như Phong, ngươi còn có lời gì để nói?
Cẩu đường chủ tiếp tục lên tiếng.
- Ta... Tuy không biết vì sao Điền phó đường chủ động thủ với Trương sư, nhưng ta nhận được tin tức Trương sư cầu cứu, thời điểm tiến đến, Trung Thanh Vương cùng Điền phó đường chủ đang động thủ với hắn, chỉ cần muộn một lát, chỉ sợ đã bị giết, đây là ta cùng rất nhiều Danh Sư, Chiến Sư tận mắt nhìn thấy, Đường chủ không tin, có thể hỏi thăm...
Ngô sư nói:
- Hơn nữa, Điền phó đường chủ vừa nói vị Độc Điện Phó điện chủ kia có thể làm chứng, là Trung Thanh Vương cùng Điền phó đường chủ lấy người Độc Điện áp chế, cố ý mưu hại...
- Ngươi nói là Minh Chân Độc Sư?
Cẩu đường chủ nói.
- Vâng!
- Buổi tối hôm qua hắn đã chết!
Cẩu đường chủ hừ lạnh.
- Chết? Hắn ở Danh Sư Đường... Làm sao có thể chết?
Ngô sư tựa hồ không thể tin được.
- Ta làm sao biết tại sao lại chết? Người là ngươi bắt tới, sau đó chết ở Danh Sư Đường, ngươi nói không biết... Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?
Cẩu đường chủ nói.
- Đường chủ cái này là... hoài nghi ta?
Trong giọng nói của Ngô sư mang theo không tin.
- Không phải hoài nghi ngươi, mà là, khiến người ta không thể không nghi! Ngươi nói, Trần Triết làm ra sự tình trái ngược Danh Sư, phải bắt thẩm vấn, ta không có cự tuyệt, kết quả... Hắn cũng vô duyên vô cớ chết! Danh Sư Đường đề phòng sâm nghiêm, trừ ngươi ra, ai cũng không cách nào tới gần, nếu như không phải dùng cực hình, muốn vu oan giá hoạ, vì sao có thể tử vong?