Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hắn gọi Trương Huyền! (1)


trước sau

Giám Bảo Sư Công Hội.

- Như thế nào? Thuốc của ta hiệu quả coi như không tệ chứ!

Trong đại sảnh, Tề lão cười nhìn về phía thanh niên trước mắt.

Chứng kiến trong gương, dung nhan tuấn mỹ lần nữa khôi phục, lúc này thanh niên mới nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền khom người:

- Đa tạ linh đan diệu dược của Tề lão, nếu không chỉ sợ còn không biết bao lâu mới có thể khôi phục...

- Không cần khách khí, thầy thuốc như mẹ hiền, đây cũng là ta phải làm!

Tề lão gật đầu.

- Cửu Tiêu, về sau giám bảo, có thể làm được liền làm, làm không được, thì không nên cậy mạnh, nếu không mất mặt không chỉ bản thân, gây chuyện không tốt thân phận Giám Bảo Sư của ngươi cũng có thể hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Mục Hội trưởng lắc đầu.

Thanh niên tự nhiên là Trương Cửu Tiêu.

Đêm qua, Trương Huyền phối trí độc dược diệt trừ linh tính, độc tính chưa hoàn toàn tiêu trừ, trên mặt sưng phù không cách nào đi ra ngoài gặp người, đành phải lưu ở nơi đây, không có rời đi.

Đến buổi sáng, như trước không có chuyển biến tốt đẹp, đành phải mời Y sư Công Hội lão Hội trưởng Tề lão tới.

Tuy cừu nhân của Tề lão thế lớn, nhưng ban ngày tới Giám Bảo Sư Công Hội, hơn nữa còn có Danh Sư Công Hội ở phụ cận, chắc hẳn không ai dám làm gì.

- Vâng!

Trương Cửu Tiêu gật đầu.

Đêm qua, ỷ vào bản thân là hậu nhân của đại gia tộc, kiến thức rộng rãi, vốn nghĩ rằng đại xuất danh tiếng, để cho tất cả mọi người lau mắt mà nhìn, kết quả... Chịu khổ đánh mặt, bi thảm không thể lại bi thảm.

Ngẫm lại cũng tràn đầy bực bội.

Nhất là bề ngoài anh tuấn, bộ mặt trở nên hoàn toàn thay đổi, nhờ có ở trong Giám Bảo Sư Công Hội, không có bị đám fans hâm mộ phát hiện, nếu không liền không mặt mũi thấy người.

Đương nhiên, mấu chốt nhất là, Giám Bảo Sư cả đời chỉ có thể xuất hiện ba lượt sai lầm, phá giải phong ấn, tuy không tính giám bảo, nhưng cũng phát sinh ở Công Hội, tin tức truyền ra, tất nhiên trở thành chỗ bẩn cả đời.

- Đều là Trương Huyền kia... rõ ràng có phương pháp phá giải phong ấn, lại chậm chạp không nói...

Nghĩ tới dáng tươi cười vô tội của tên kia, Trương Cửu Tiêu liền tức không chỗ đánh.

Xông Luyện Tâm Kiều, để cho hắn mất mặt một lần, vốn tưởng rằng lần này có thể đoạt lại mặt mũi, hãnh diện, nằm mơ cũng không nghĩ đến bị đánh ác hơn.

- Nhất định là cố ý...

Thoạt nhìn vẻ mặt trung thực, trên thực tế lại cố ý để cho hắn mất mặt.

- Tề lão, ngươi nói mặt ta như vậy là trúng độc?

Bất kể nói thế nào cũng là Danh Sư thất tinh, tâm cảnh cường đại, tuy phiền muộn, nhưng đặt tâm sự ở đáy lòng, trên mặt không có biểu hiện ra.

- Là một loại độc rất lợi hại, đoán chừng đạt đến thất tinh, nếu không phải những năm này ta trúng kịch độc, ngày ngày nghiên cứu phương pháp giải độc, chỉ sợ cũng không giải quyết được!

Tề lão nói.

Lúc trước thân trúng kịch độc, mất hết can đảm, chạy trốn tới Tĩnh Viễn Thành, thoạt nhìn là hành động bất đắc dĩ, trên thực tế cũng làm ra chuẩn bị.

Đã sớm nghe nói Tĩnh Viễn Thành có Độc Điện, lúc này mới đi tới, thử thời vận.

Ở đó hai mươi năm, cho dù không có triệt để giải quyết hết kịch độc trong cơ thể, nhưng cũng ngăn chặn, không có để cho nó khuếch tán phạm vi lớn.

Nguyên nhân chính là như thế, mới sống cho tới bây giờ.

Bệnh lâu thành y, thân trúng kịch độc, không phải Độc Sư, đối với độc cũng hiểu rõ rất nhiều, không phải
độc quá cường đại, đều có thể nhẹ nhõm giải quyết.

- Trương Sư cho ta ăn, không ngờ là độc dược... Chẳng lẽ hắn còn là một vị Độc Sư?

Trương Cửu Tiêu nhịn không được nói.

Độc phương cực kỳ cơ mật, cơ bản đều do Độc Sư nắm giữ, đối phương tiện tay viết ra, chẳng lẽ còn là Độc Sư?

- Không biết ngươi nói Trương Sư là...

Nghe được lời của hắn, Tề lão nhìn lại.

- A, là một Danh Sư lục tinh từ Hồng Viễn Đế Quốc tới, gọi Trương Huyền.

Mục Hội trưởng nói.

- Hắn a! Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, y thuật cao hơn ta không biết bao nhiêu lần... Mấu chốt nhất là, nhân tâm nhân đức, chân thực nhiệt tình, tại sao có thể là Độc Sư!

Tề lão lắc đầu.

- Ân nhân cứu mạng? Y thuật còn cao hơn Tề lão?

Trương Cửu Tiêu ngẩn ngơ.

Gia hỏa này tâm cảnh cao hơn hắn, nhận thức.

Năng lực Giám Bảo mạnh mẽ hơn hắn, cũng nhận thức.

Hiện tại y thuật còn cực kỳ lợi hại... Đến cùng hắn là Danh Sư thất tinh, hay là đối phương?

Có cần đả kích người như vậy không?

- May mắn cấp bậc Danh Sư của ta cao hơn hắn, ở trên phương diện Danh Sư, cường đại hơn hắn nhiều, nếu không chỉ sợ thật không bằng...

Trong lòng âm thầm thở dài, đang muốn nói chuyện, chợt nghe một thanh âm ầm ầm vang lên.

- Trương Huyền ta, lấy thân phận Danh Sư lục tinh, xin Tổng bộ xông Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc, không chết... Không ngớt!

- Cái gì? Xông đường?

Thân thể nhoáng một cái, Trương Cửu Tiêu té ngã trên đất.

Xông đường, là chỉ lẻ loi một mình, khiêu chiến một Danh Sư Đường.

Có mâu thuẫn cũng tốt, có vấn đề cũng được, Danh Sư phạm sai lầm, chỉ cần không phản bội Nhân tộc, có thể xông qua đủ loại gông cùm xiềng xích của Danh Sư Đường, sẽ không có tư cách định tội, Tổng bộ cũng không truy cứu nữa.

Vừa cảm giác tu vi Danh Sư của mình còn có mạnh mẽ hơn đối phương, sẽ không bị đả kích, kết quả... Đối phương muốn độc thân xông Danh Sư Đường...

Thật hay giả?

Vội vã vọt tới ngoài phòng, sau đó chứng kiến một huy chương Danh Sư phóng lên trời, lơ lửng trên không trung.

Trong Phong Sư Điện của Danh Sư Đường, một đạo khí tức tinh thuần xông lên cao, bao phủ huy chương, chậm rãi tạo thành hai chữ to:

- Đồng ý!

- Tổng bộ... Đồng ý? Danh Sư lục tinh xông phân bộ thất tinh... Cái này chỉ sợ muốn phá vỡ lịch sử!

- Đâu chỉ phá vỡ, nếu quả thật thông qua... Chỉ sợ Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc sẽ không còn mặt mũi, Cẩu Đường Chủ cũng sẽ biến thành trò cười của tất cả Danh Sư...

Mục Hội trưởng cùng Tề lão trợn mắt há hốc mồm.

- Lão sư, Tề lão, thân là một thành viên của Danh Sư Đường Thanh Nguyên đế quốc, đối phương xông đường, ta phải về nghênh chiến... Cáo từ!

Trương Cửu Tiêu ôm quyền, vội vã bay vút về phía Danh Sư Đường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện