Cho dù lĩnh ngộ sư giả chi tâm, hữu giáo vô loại.
Nhưng vị Cẩu Đường Chủ này, trong lòng hoài riêng, không phân biệt thị phi, nhận người không rõ... Nhân vật như vậy, thực lực càng mạnh, đối với nhân tộc càng là tai họa, làm sao có thể truyền thừa chưởng pháp lợi hại như thế của Khâu Ngô Cổ Thánh?
Trương Huyền tính khí hiền lành, nhưng không phải người hiền lành.
Người nào có thể thu làm đệ tử, người nào không thể nhận, có được đúng mực nhất định.
- Là ta ý nghĩ hão huyền rồi...
Vẻ mặt của Cẩu Đường Chủ ảm đạm.
Tự tay bức đối phương tiến hành xông đường, bây giờ muốn học tập võ kỹ của đối phương, điều này sao có thể?
Không có giết chết ngay tại chỗ, đã coi như rất nể tình rồi.
- Ta thua...
Lắc đầu, Cẩu Đường Chủ cao giọng tuyên bố:
- Trương Sư xông đường thông qua cửa thứ nhất!
Cửa thứ nhất là chiến thắng tất cả Danh Sư của một Danh Sư Đường, hiện tại hoàn thành.
- Chậm đã... Ta và Điền Thanh Phó đường chủ chưa có đánh qua... Ta sợ hắn không phục!
Trương Huyền cắt đứt lời của đối phương.
- Ta cũng không phải đối thủ, Điền Thanh tự nhiên càng không phải, vì vậy đánh hay không, đã không có ý nghĩa...
Cẩu Đường Chủ lắc đầu.
- Ta không phải đối thủ, ta nhận thua!
Điền Thanh ôm quyền.
Thấy đối phương nhận thua, Trương Huyền tràn đầy tiếc hận.
Nói thật, hắn thật hy vọng đối phương đáp ứng, sau đó đánh một trận tơi bời, trước đánh bán thân bất toại, vĩnh viễn không có biện pháp hành tẩu lại nói.
Bất quá, nếu như nhận thua, liền ngại ngùng động thủ.
Dù sao đây chỉ là xông đường, không phải giết người diệt khẩu.
- Danh Sư tháp ở bên cạnh, Trương Sư đi theo ta...
Trong Danh Sư tháp ẩn chứa ý niệm Danh Sư của cả Danh Sư Đường, những người này, có đạt đến bát tinh hạ phẩm, thậm chí cao hơn... Muốn thông qua, làm cho đối phương nhận thức, rất khó.
Bởi vậy, cửa thứ nhất khiêu chiến tất cả Danh Sư cũng chiến thắng, đối với xông đường mà nói, coi như là rất dễ dàng.
Chính thức khó khăn là ở đây.
Trong lịch sử không biết bao nhiêu thiên tài bị khốn ở chỗ này.
Đi theo sau lưng, chỉ chốc lát liền chứng kiến một tháp cao bảy tầng đứng sừng sững ở trước mắt, làm cho người ta cảm giác ổn trọng như biển, trấn áp bát phương.
Biết rõ cửa này so với trước càng khó khăn, Trương Huyền hít sâu một hơi, tinh thần tập trung, đẩy cửa đi vào.
Thấy hắn biến mất, một vị Danh Sư nhịn không được mở miệng:
- Trương Sư... Có thể thành công sao?
- Rất khó, cho dù Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc, ở trong bát đại phong hào đế quốc, không tính quá gần phía trước, nhưng trong lịch sử, cũng xuất hiện bốn vị Danh Sư bát tinh. Trong đó Hạ Sư lợi hại nhất, càng đạt đến bát tinh trung phẩm! Bọn hắn lưu lại ý niệm, bác học uyên thâm, chỉ sợ không dễ dàng thông qua như vậy!
Một vị Danh Sư hiểu rõ tình hình nói.
- Đúng vậy, Danh Sư có thể tới bát tinh, đã sắp đạt tới đỉnh phong của toàn bộ Đại Lục rồi, số lượng tri thức, tâm cảnh hay lý giải
tu luyện, đều không phải người bình thường có thể chống lại...
Vị Danh Sư thứ nhất gật đầu.
- Ai, chỉ mong Trương Huyền có thể thông qua, hắn có thể thông qua, thân là đệ tử, cũng có vinh quang a!
- Đúng vậy, ta cũng hy vọng hắn có thể thông qua, nhiều năm như vậy không ai xông đường rồi, nếu như xông ở chỗ chúng ta, hơn nữa thành công, danh khí sẽ cao bao nhiêu, về sau đi ra ngoài cũng có tư cách kiêu ngạo...
Trên mặt hai người tràn đầy chờ mong.
- Phốc!
Nghe hai người đối thoại vào trong tai, Cẩu Đường Chủ toàn thân tổn thương, không cách nào áp chế máu tươi ở trong ngực, lại phun ra vài ngụm, lúc này mới thôi.
Người khác xông đường, Danh Sư bổn đường đều hận không thể chém giết, cạnh mình thì ngược lại, tất cả đều ước gì đối phương thành công...
Đây chính là Danh Sư Đường của các ngươi, một khi bị người xông đường thành công... Các ngươi cũng sẽ rất mất mặt có được hay không? Kiêu ngạo cái rắm!
- Chính nghĩa được ủng hộ, vô đạo thì thiên phạt... Cẩu Đường Chủ, vô luận Trương Sư có thể thông qua hay không, ngươi đã làm mất lòng người, chỉ sợ dù Tổng bộ không truy cứu trách nhiệm, Danh Sư trong nội đường, đoán chừng cũng không còn ai nguyện ý nghe theo ngươi phân phó...
Chứng kiến nét mặt của hắn, Ngô sư biết rõ hắn nghĩ cái gì, lắc đầu.
Sự tình Điền Thanh Phó đường chủ mưu hại Trương Sư, coi như rất che giấu, nhiều Danh Sư như vậy đồng thời thấy, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định không giấu giếm được.
Chỉ bằng vào sức một mình, liền chống lại cả Danh Sư Đường, hơn nữa thu làm đệ tử... Cho dù chỉ là tình nghĩa bán sư, cũng đầy đủ để cho tất cả mọi người đổi cái nhìn rồi.
Một vị Đường chủ, vì không gây chuyện, an ổn về hưu... phóng túng Phó đường chủ mưu hại Danh Sư khác... Cái tội danh này, sẽ khiến vô số Danh Sư phỉ nhổ, khó có thể trở mình.
- Ta...
Cẩu Đường Chủ mặt xám như tro.
Từ khi đối phương hô lên xông đường, hắn đã biết, bản thân mình làm Đường chủ, còn muốn trở mình đã khó khăn.
Chỉ là không nghĩ tới... các Danh Sư lúc trước còn chung một chỗ kề vai chiến đấu, bây giờ phản bội triệt để như thế.
- Chẳng lẽ... Ta thật làm sai?
Thân thể lung lay, sắc mặt ảm đạm.
Làm Đường chủ năm trăm năm, địa vị cao đã quen, lại để cho hắn không có tâm bình thường như trước kia, hết thảy đều lấy địa vị của mình cân nhắc... Cuối cùng đạt được loại báo ứng này, coi như là trừng phạt đúng tội.
- Vị Trương sư này... Đến cùng lai lịch ra sao?
Nghẹn ngực khó chịu, cũng nhịn không được nữa, hỏi lên.
- Hắn là nhân vật thiên tài nhất mà ta đã thấy...