Quả thực mất hết mặt mũi của Chiến Sư.
- Phải!
Hình Đường chủ gật đầu.
Trên vạn người của Huyền Huyền hội đều ở Chiến Sư đường, coi như muốn giấu giếm cũng giấu giếm không được.
- Không phải ta nói ngươi, Chiến Sư... Lại có thể gia nhập tổ chức của đế quốc nhất đẳng, ngươi đến cùng nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ đã quên tôn nghiêm cùng thân phận của Chiến Sư?
Bên cạnh một vị lão giả chòm râu dê khẽ nói, khí tức khinh người.
Chiến Sư đường đường chủ của Sùng Viễn Đế Quốc, Triệu Nghị.
- Không phải như chư vị nghĩ, mặc dù Huyền Huyền hội chỉ là tổ chức đệ tử của đế quốc nhất đẳng, nhưng bọn hắn lý giải chiến đấu, so với Chiến Sư đường chúng ta cao hơn quá nhiều, Khổng Sư từng nói qua, chọn ưu mà học, không tính mạnh yếu...
Hình Đường chủ giải thích.
- Được rồi, nói với chúng ta những thứ vô dụng này làm gì, danh ngạch đi Tiềm Trùng phong hào đế quốc có hạn, chúng ta tự nhiên hy vọng các ngươi càng yếu càng tốt!
Cắt đứt lời của hắn, một lão giả nói.
Chiến Sư đường đường chủ của Hạo Hải Đế Quốc, Lưu Tần Sơn.
- Chiến Sư đường của Thanh Nguyên đế quốc, đắm mình không sao cả, nhưng chớ chọc Tổng bộ tức giận, thủ tiêu bọn ngươi... Đến lúc đó, thân là Đường chủ, liền thẹn với liệt tổ liệt tông rồi!
Vị lão giả thứ ba cũng lắc đầu.
Thiên Vân Đế Quốc, Ngụy Thiên Thư!
Trong bát đại phong hào đế quốc, tứ đại đế quốc hơi yếu, theo thứ tự là Sùng Viễn, Thiên Vân, Hạo Hải cùng Thanh Nguyên!
Vốn Thanh Nguyên xếp hạng thứ ba, đáng tiếc hai mươi năm trước Dị Linh tộc hạo kiếp, tổn thất quá lớn, đến bây giờ cũng không có khôi phục nguyên khí, vô luận quốc lực, hay thực lực của Danh Sư Đường, Chiến Sư đường, đều chỉ có thể xếp đến cuối cùng.
- Làm phiền ba vị phí tâm, Thanh Nguyên phân bộ chúng ta, cho dù còn không có triệt để khôi phục, nhưng bây giờ cũng có tiến bộ thật lớn, không giống trước kia...
Thấy ba vị Đường chủ xem thường, Hình Đường chủ nhíu mày, đang muốn giải thích, chợt nghe sau lưng tiếng hoan hô vang lên, tuyển thủ tiến hành so tài đã đi vào sân bãi.
- Đúng là không giống...
Triệu Nghị Đường chủ cười nhạo.
- Hình Đường chủ, đây là quân đoàn khất cái của ngươi sao? Ngươi xác định để cho bọn họ cùng tinh anh của ba đại Danh Sư Đường chúng ta chiến đấu?
Ngụy Thiên Thư cũng sững sờ, nhăn mày lại.
- Quân đoàn khất cái?
Hình Đường chủ khó hiểu, nhìn về phía trước, khóe miệng cũng co lại.
Chỉ thấy Thạch Hạo như trước mặc quần áo tẩy bồn cầu, trong tay còn cầm một cây chổi lông gà, Tiêu Đàm cầm vỉ đập ruồi, Tiêu Tần cầm lồng chim, Đổng Thụy Mãn đầu đầy u bướu...
Hiển nhiên như một đám ăn mày.
- Liêu Điện Chủ, cái này... là xảy ra chuyện gì?
Vội vàng quay đầu.
- Đường chủ, Trương Sư lưu lại huấn luyện thật sự nhiều lắm... Bọn hắn không hoàn thành, lại muốn so đấu, đành phải trực tiếp lên đài...
Liêu Điện Chủ vội vàng giải thích.
Trương Sư lưu lại kế hoạch huấn luyện, rậm rạp chằng chịt, ba ngày căn bản làm không được, mấy người này cũng không biết trúng tà hay bị tẩy não, luyện tới luyện tới, vậy mà không dừng lại được... Chiến Sư tham
gia trao đổi của Chiến Sư đường, từng cái bộ dạng như thế này, ngẫm lại cũng làm người phiền muộn.
Nghe xong giải thích, Hình Đường chủ mặt như mướp đắng.
Sớm biết bộ dạng như vậy, cũng không tìm Trương Sư huấn luyện, cái này tốt rồi, Chiến Sư đường mất mặt không nói, gây chuyện không tốt, còn sẽ bị những người khác cười nhạo không biết bao nhiêu năm.
Chùi bồn cầu, đập ruồi, bắt chim, nhảy cây... Trương Sư huấn luyện đến cùng muốn làm gì? Thật đáng tin cậy sao?
- Sùng Viễn Đế Quốc Chiến Sư đường, Lăng Hiên, Thánh Vực nhị trọng trung kỳ, khiêu chiến bằng hữu của Thanh Nguyên đế quốc, không biết là vị nào đi lên chiến một trận!
Đang không biết làm sao, chợt nghe phía trước có tiếng hét lớn, một vị Chiến Sư của Sùng Viễn phong hào đế quốc nhảy lên đài tỷ thí, ánh mắt sáng ngời nhìn lại.
- Ngay từ đầu liền khiêu chiến Thanh Nguyên đế quốc... Đây là tính toán ra oai phủ đầu cho chúng ta sao...
Hình Đường chủ xiết chặt nắm đấm.
Vốn chương trình giao lưu hội so đấu, các đại đế quốc đối kháng cũng có trình tự, người kia vừa lên đài liền khiêu chiến Thanh Nguyên đế quốc, rõ ràng cho thấy muốn ra oai phủ đầu cho nhóm người mình.
Mà thân là chủ nhà, lại không thể không nghênh chiến.
- Là ta...
Tiêu Đàm nhảy lên đài cao.
Tiêu Đàm là thiên tài của Võ Kỹ Điện, thực lực đạt đến Thánh Vực nhị trọng trung kỳ, so đấu cấp bậc này, đúng là hắn tham gia.
- Ngươi?
Thấy hắn một thân quần áo lao động, trong tay còn cầm vỉ đập ruồi, Lăng Hiên cười lạnh:
- Vậy thì động thủ đi! Để cho ta tới lĩnh giáo thoáng một phát, cao chiêu của Chiến Sư Thanh Nguyên đế quốc!
Rầm ào ào!
Nói xong trên người sinh ra khí thế, lòng bàn tay cuồn cuộn, tựa như có Lôi Đình giấu kín trong đó.
- Đây là Bôn Lôi chưởng nổi danh nhất của Sùng Viễn Đế Quốc a!
- Nghe nói chiêu này thi triển ra, tựa như bôn lôi, tốc độ cực nhanh, đồng cấp căn bản không ai có thể ngăn cản!
- Đúng vậy, rất khó tu luyện, khốn trụ không biết bao nhiêu thiên tài, Lăng Hiên này có thể luyện thành, hơn nữa xuất chưởng phong lôi, lực lớn vô cùng, chỉ sợ... đã đạt đến cảnh giới đại thành!
- Đâu chỉ đại thành, nghe nói đạt tới viên mãn như ý rồi! Lăng Hiên này là nhân vật thiên tài nhất của Võ Kỹ Điện Sùng Viễn Đế Quốc, lĩnh ngộ võ kỹ đánh vỡ ghi chép, chưa đủ ba mươi, liền tu luyện ba mươi bốn loại võ kỹ!
- Lợi hại như vậy...
Dưới đài nghị luận.
Không để ý tới mọi người nghị luận, Tiêu Đàm tiến lên, trong tay như trước cầm lấy vỉ đập ruồi.