Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Vi sư thay ngươi làm chủ! (1)


trước sau

- Làm sao vậy?

Thấy hốc mắt của nữ hài có chút phiếm hồng, tựa hồ mới vừa khóc, Trương Huyền nhíu mày.

Tuy bị thổ lộ, không phải hắn muốn nhìn đến, nhưng nếu có người chọc đệ tử mà nói, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!

- Không có gì...

Lạc Thất Thất nhìn qua:

- Chỉ là muốn cùng lão sư ở chung một lát!

- Ách, được rồi!

Thấy bộ dạng này của đối phương, khả năng có tâm sự gì, Trương Huyền đành phải lắc đầu.

Quá mức ưu tú, bị người ưa thích là bình thường, chỉ cần có thể bảo trì bản tâm, coi như ở chung một mình, cũng không coi vào đâu.

Làm được đoan chính, đối phương tự nhiên sẽ bỏ đi ý niệm trong đầu, tránh né càng nhiều, ngược lại sẽ làm đối phương đoán mò, gây nên càng nhiều phiền toái nữa.

Thấy hắn đáp ứng, Lạc Thất Thất vui vẻ:

- Vậy... Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh đi, nơi đây quá ồn!

Chiến Sư đường, Huyền Huyền hội... Khắp nơi đều là người quen, hoàn toàn chính xác có chút nhao nhao.

Trương Huyền gật đầu.

Hai người bay ra phía ngoài, không lâu sau đi vào một ngọn núi lớn ở ngoài thành, ngồi ở bên vách núi.

Ngồi ở trên tảng đá, nhìn phòng xá trùng điệp vô tận trước mắt, Lạc Thất Thất không biết nghĩ cái gì.

Gió núi thổi lất phất mái tóc, khoác lên khuôn mặt không hề có khuyết điểm, cả người như tiên tử ở trong tranh đi ra.

Không thể không nói, nữ hài này hoàn toàn chính xác rất đẹp, hơn nữa rất có khí chất, từ trong ra ngoài làm cho người ta cảm giác rất yên tĩnh.

Thoải mái, sạch sẽ.

- Có phải là có tâm sự gì không? Tuy vi sư không phải cái gì cũng làm được, nhưng chỉ cần đủ khả năng, tuyệt sẽ không lùi bước!

Thấy đối phương đưa hắn đến nơi đây, cũng không nói chuyện, Trương Huyền nhíu mày.

Bộ dáng của đối phương, nhất định là có tâm sự, nhưng không nói, mình cũng không có biện pháp giúp giải quyết.

- Không có gì, chỉ là nghĩ tới một việc khi còn bé.

Nở nụ cười, Lạc Thất Thất yên tĩnh nhìn về phía Thanh Nguyên Thành:

- Khi còn bé, ta thích làm nhất, chính là lúc rỗi rãnh ngồi ở trên nóc phòng, nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, điểu tước phi hành bốn phía... cảm thấy thật vui vẻ.

- Có một lần, ta thích một kiện bảo vật, cực kỳ muốn, liền quấn quít lấy cha, để cho hắn giúp ta tìm kiếm, bị ta quấn bất đắc dĩ, phụ thân đáp ứng... Bất quá, cần ta ở trong thời gian quy định học được một bộ công pháp, vì vậy ta nỗ lực tu luyện, tu luyện tu luyện, không biết ngày đêm, trọn vẹn một năm, cuối cùng thành công! Phụ thân cũng không có lỡ hẹn, tìm được bảo vật cho ta.

- Bắt được bảo vật, trong ngày hôm ấy, ta cực kỳ vui vẻ, đây chính là hao tốn công phu rất lớn mới lấy được, mỗi ngày đều tùy thân mang theo, thậm chí ôm nó ngủ... Đáng tiếc, về sau, một lần cùng người chiến đấu, bị hủy diệt rồi... Ta khóc trọn vẹn ba ngày, phụ thân lại tìm cho ta một cái giống
như đúc, nhưng mà ta đã không muốn rồi!

Hai tay ôm bắp chân, cái cằm của Lạc Thất Thất khoác lên trên, đầu nghiêng nhìn qua:

- Lão sư biết tại sao không?

Trương Huyền lắc đầu.

- Là vì no không phải thứ ta thích... Dù giống như đúc, cũng không phải rồi!

Lạc Thất Thất nói.

- Ân!

Không biết trả lời như thế nào, Trương Huyền đành phải lên tiếng.

Kỳ thật khi còn bé, người người đều trải qua loại tình huống này, một vật phẩm cực kỳ yêu thích, một khi hủy, coi như là mua giống nhau, cũng không còn loại chờ mong này nữa.

Đây là không phải vật phẩm có thể thay thế.

- Về sau chậm rãi lớn lên, ta cũng dần dần rõ... Ưa thích đồ vật, chưa hẳn thật có thể một mực có được!

Nhìn qua, Lạc Thất Thất tựa hồ có không ít lời muốn nói, rồi lại nói không nên lời.

- Xảy ra chuyện gì? Là có người ăn hiếp ngươi? Nếu như tội ác tày trời, vi sư thay ngươi giết hắn!

Thấy nàng thần tình không đúng, Trương Huyền nhíu mày.

- Phốc xuy!

Lạc Thất Thất nở nụ cười, vẻ mặt thú vị nhìn qua:

- Ngươi thật có thể thay ta giết hắn?

- Đương nhiên!

Trương Huyền gật đầu.

- Là lão sư ngươi ăn hiếp ta, động thủ đi...

Lạc Thất Thất nói.

- ...

Trương Huyền im lặng.

Không nghĩ tới lại bị nha đầu kia hố.

Lần trước trong nội tâm nàng có nghi hoặc, bản thân hỗ trợ giải đáp, sau đó bị thừa cơ thổ lộ, lần này, xem ra lại là như thế, giả trang ra một bộ điềm đạm đáng yêu, chỉ cần đáp lời, liền tiến vào hố sâu.

Đang không biết trả lời như thế nào, chỉ thấy ánh mắt nữ hài mông lung nhìn qua:

- Lão sư, lần trước ngươi không trả lời, ngươi biết ta đối với ngươi... Không chỉ là ưa thích!

- Không biết lớn nhỏ, nếu như tìm ta chỉ là muốn nói những thứ này, vi sư đi trước!

Trương Huyền đứng dậy.

- Chỉ đùa lão sư một chút thôi... Đừng nóng giận!

Thè lưỡi, Lạc Thất Thất vội nói.

- Cũng không vui chút nào, về sau không thể như vậy nữa!

Trương Huyền khoát tay.

- Vâng! Lão sư... Có thể dạy ta luyện đan một lần không?

Nhẹ gật đầu, Lạc Thất Thất dừng lại một chút, nhìn qua.

- Có thể!

Trương Huyền gật đầu:

- Muốn học luyện đan dược nào?

Đan dược có rất nhiều chủng loại, mỗi một loại đều có phương pháp luyện chế bất đồng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện