Bay ở trên không, ánh mắt cảnh giác, Trương Huyền tùy thời chuẩn bị tránh né công kích của đối phương, đồng thời hỏi.
Bất kể có phải là phân tách hay không, khẳng định có một cái là phân thân, một cái là bản tôn.
Không có khả năng hai cái đều là bản thể.
- Ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi...
Hai Thanh Điền Hoàng đồng thời lao đến.
Rầm!
Địa Cung giống như bị sát lục chân khí bao vây, Trương Huyền động một cái cũng cực kỳ khó khăn.
- Chặn hắn lại!
Bàn tay nhấn một cái, đánh vỡ không gian ràng buộc, Trương Huyền hét lớn.
- Ngươi cái bị đâm hoa cúc này, chơi không chết ngươi, ta liền không gọi Đỉnh Đỉnh...
Nghe được phân phó, Kim Nguyên đỉnh gào thét lao đến.
- Ngươi cũng phải chết!
Hai vị Thanh Điền Hoàng mí mắt nhảy một cái, tức giận đến sắp nổ tung.
Mới vừa rồi bị đâm một cái, có thể nói là đau đớn lớn nhất trong lòng, đối phương lại trực tiếp kêu ra, quả thực tội không thể tha!
Một cái trong đó nghênh đón tiếp lấy.
Rầm rầm rầm!
Cả hai đối chiến chung một chỗ.
Thấy Kim Nguyên đỉnh tách ra một cái, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường thương.
Kiện binh khí này giống như Băng Vũ kiếm, cũng là Thánh Khí hạ phẩm, ở trong Khưu Ngô cung lấy được rất nhiều vũ khí, có điều tất cả đều mất linh tính.
Rầm!
Cánh tay nâng lên, đâm ra một thương.
Xì xì xì!
Đâm vào trong không khí, phát ra tiếng xé gió.
Mặc dù Trương Huyền rất ít luyện thương, nhưng thương pháp của Trịnh Dương là hắn truyền thụ, thi triển ra Thiên Đạo thương pháp, so với kiếm pháp cũng không hề yếu.
- Cô cô cô!
Thấy trường thương của hắn đâm tới, Thanh Điền Hoàng không có trốn tránh, híp mắt lại, nhẹ nhàng điểm một cái, liền ngăn thương mang ở bên ngoài.
Móng tay của hắn đen kịt, sắc bén, hẳn là một loại vũ khí đặc thù.
Trường thương tới va chạm, Trương Huyền lập tức cảm thấy lực lượng khổng lồ điên cuồng vọt tới, lần nữa lui về phía sau mấy bước.
Đổi lại những người khác, liên tục chịu nhiều công kích như vậy, khẳng định đã trọng thương, lực lượng càng ngày càng yếu, nhưng Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo chân khí, năng lực khôi phục siêu cường, cho dù bị thương, cũng có thể khôi phục rất nhanh, trong thời gian ngắn, ngược lại thực lực không có ảnh hưởng quá lớn.
Bất quá Kim Nguyên đỉnh lại tương đương Thanh Điền Hoàng, nhưng không có chỉ điểm của mình, khẳng định không phải đối thủ, Băng Vũ kiếm thì càng không cần phải nói...
Tiếp tục nữa, làm không cẩn thận, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương giết chết.
- Lại có thể phân tách ra phân thân, quả nhiên mạnh mẽ!
Hít sâu một hơi, khôi phục thương thế trong cơ thể, Trương Huyền lui về phía sau mấy bước, híp mắt lại.
- Bức ta phân tách ra phân thân, ngươi... nhất định phải chết!
Thanh Điền Hoàng cắn răng, vọt tới lần nữa.
Còn ở trên không, bàn tay liền lăng không đánh xuống.
Năm cái móng tay, giống như năm đạo kiếm khí, còn chưa tới trước mặt, liền muốn xé rách người.
Trường thương của Trương Huyền lay động, vội vàng chặn lại, đồng thời thi triển Hành Giả Vô Cương, lùi về mấy chục mét.
Hô hô!
Vừa mới rời khỏi tại chỗ, chỉ thấy tên này lần nữa đi tới.
Thanh Điền Hoàng thi triển bí
pháp, tốc độ so với hắn cũng không hề yếu.
Liên tục lui bảy tám lần, thay đổi nhiều phương hướng, Trương Huyền cảm thấy lông tơ sau lưng nổi lên, vội vàng xoay người, chỉ thấy một Thanh Điền Hoàng khác chẳng biết lúc nào cũng xuất hiện ở sau lưng.
Giờ phút này Kim Nguyên đỉnh cắm ngược ở trên mặt đất, mấy cái đùi không ngừng run rẩy, như mới vừa bị tên này đánh thảm, trong thời gian ngắn không cách nào chiến đấu.
Băng Vũ kiếm cũng cắm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, ngay cả tâm tình nhổ ra cũng không có.
- Ngươi chia ra phân thân, đường đường Hoàng giả, hai cái đánh một mình ta... Không công bằng!
Chậm rãi lui về phía sau, Trương Huyền cắn răng.
- Công bằng? Ngươi chết liền công bằng!
Hai Thanh Điền Hoàng đồng thời nói, mang theo cười lạnh:
- Nếu như ngươi có thể chia, thì thi triển ra, chia ra bao nhiêu ta cũng không ngại!
- Ta... Kkhông biết loại bí pháp này!
Trương Huyền lắc đầu.
- Vậy cũng đừng trách ta, ngày hôm nay, ta liền dùng phân thân nghiền ép ngươi...
Trên mặt lộ ra dữ tợn, hai Thanh Điền Hoàng cười gằn.
Hai người đồng thời thi triển lực lượng, không gian bốn phía bị đọng lại, Trương Huyền giống như côn trùng bị giam cầm ở trong hổ phách, động cũng không thể động.
Chân khí trong cơ thể sôi trào, đã dùng hết toàn lực, Trương Huyền mới rời khỏi tại chỗ, không có bay bao xa, chỉ thấy hai Hoàng giả lần nữa đi tới trước mặt.
Bành!
Ngực tê rần, liền bị đánh bay ngược ra, mạnh mẽ đâm vào trên vách tường.
- Phốc!
Giãy dụa bay ra, lung lay như muốn từ không trung rơi xuống, xem ra đã bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.
- Cùng lắm thì mọi người cùng chết...
Cảm nhận được tuyệt vọng, Trương Huyền gào thét, chân khí trong cơ thể tăng lên, xem ra ý định tự bạo.
- Muốn tự bạo, nào có dễ dàng như vậy
Hai Thanh Điền Hoàng đưa bàn tay, đang muốn động thủ, chân khí còn chưa tới ngón tay, đầu đã tê rần, hai cái đầu đồng thời nổ tung.
Bành!
Giống như pháo hoa sáng chói.
Ngay sau đó hai cái nắm đấm từ đằng sau cổ của hai người duỗi ra.
- Ngươi...
Đầu bị nổ tung, Thanh Điền Hoàng dường như khó tin, con mắt lăn lăn, thấy rõ ràng người đánh lén hắn, không phải người khác... Chính là Trương Huyền.
Ngay sau đó nhìn thấy Trương Huyền đang “tự bạo” ngừng lại, trong mắt mang theo xem thường.
- Phân thân mà thôi, làm giống như ngưu bức lắm vậy!