Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nghe lời của ta (1)


trước sau

- Chủ nhân... Thật là mạnh!

Kim Nguyên đỉnh cắm trên mặt đất giãy dụa đứng lên, thấy rõ ràng tình huống xa xa, nắp đỉnh nứt ra một khe hở, tựa như nhếch miệng.

Vốn cho rằng dung hợp Kim Tinh Huyền Thạch, trải qua ba lần lôi kiếp, thực lực đạt tới Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, đã là cao thủ cao cao thủ, làm sao cũng không nghĩ đến, chủ nhân còn ác hơn.

Thanh Điền Hoàng thủ đoạn nhiều như vậy, chiêu số bảo vệ tính mạng mạnh như vậy, cũng bị hành hạ thê thảm, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nổi da gà.

Xem ra, làm gì cũng không thể đối nghịch chủ nhân... Lời này là đúng.

Nếu không, bị bán đi còn giúp đối phương đếm tiền.

- Tốt rồi!

Lại một hồi quần ẩu, Trương Huyền khoát tay áo.

Phân thân hậm hực, vẫn chưa thỏa mãn a.

Ngày ngày bị giam ở trong không gian giới chỉ, thật vất vả có cơ hội đánh người, hắn rất chờ mong.

Lúc này Nguyên Thần của Thanh Điền Hoàng đã yếu kém không thể lại yếu kém, tựa như lúc nào cũng sẽ bị tiêu diệt.

Đã trải qua Phân Thân bí pháp, lại bị hai Trương Huyền không ngừng chơi đùa, không chỉ Nguyên Thần yếu kém, tinh thần cũng đạt tới biên giới sụp đổ.

- Ta muốn... Giết ngươi...

Thanh Điền Hoàng uể oải, trong mắt tràn đầy hận ý.

- Ta biết rồi, chớ khẩn trương, ta sưu hồn một chút, nhẫn một chút, rất nhanh liền xong!

An ủi một câu, ngón tay của Trương Huyền điểm ra, một đạo ý niệm hình thành dây nhỏ, trực tiếp chui vào mi tâm của Thanh Điền Hoàng.

- Không...

Thấy hắn thi triển loại bí pháp này, trong mắt Thanh Điền Hoàng tràn đầy hoảng sợ, dọa đến muốn chạy trốn, nhưng hấp lực của tế đàn thực sự quá lớn, nằm ở phía trên bò loạn, nhưng trốn không ra.

- Phân thân, tới đè lên, trước sưu hồn xong, biết tin tức muốn biết lại nói...

Thấy hắn chạy loạn, ý niệm không chui vào được, Trương Huyền dặn dò.

- Được!

Phân thân hưng phấn, vội vã đi tới trước mặt, một chân đạp tới đầu của Thanh Điền Hoàng.

Đùng chít chít!

Vị Hoàng giả Dị Linh tộc này nằm ở trên tế đàn, biến thành một chữ Đại, tràn đầy khuất nhục, toàn thân không ngừng nhúc nhích, muốn tránh thoát lại bất lực.

- Còn không nghe lời?

Lắc đầu, phân thân quay đầu nhìn một cái:

- Kiếm tới!

Phần phật!

Băng Vũ kiếm lập tức bay tới, rơi vào lòng bàn tay:

- Lộn xộn nữa, có tin ta cắm kiếm vào trong miệng ngươi không?

Thanh Điền Hoàng lập tức ngừng lại, cứng ngắc tại nguyên chỗ, động cũng không dám động, ngoan giống như con rối.

- Cái này còn tạm được!

Thoả mãn nhẹ gật đầu, phân thân nhìn về phía Trương Huyền:

- Tốt rồi, đã bất động, ngươi sưu hồn đi!

- Ừm!

Dây nhỏ lập tức chui vào mi tâm của đối phương.

Đang muốn cẩn thận quan sát, thẩm tra Ngoan Nhân đến cùng ở nơi nào, đột nhiên toàn bộ Địa Cung lay động, một thanh âm thâm trầm vang lên.

- Đường đường Thiên Nhận Danh Sư, lại biết Vu Hồn chi thuật... Nếu như ta tiết lộ
tin tức này ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người muốn tới đây nghiên cứu ngươi? Giết ngươi?

Trong thanh âm mang theo cười gằn, tựa như vang lên ở bên tai, để cho người ta tìm không ra phương vị.

- Ngươi rốt cục chịu lộ diện...

Ngừng sưu hồn, cổ tay khẽ đảo, thu tế đàn cùng Thanh Điền Hoàng vào không gian giới chỉ, Trương Huyền đứng thẳng người.

Hắn biết, Ngoan Nhân khẳng định ở lân cận, vừa rồi cái gọi là sưu hồn, chỉ vì thu hút đối phương đi ra.

- Có thể bằng Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, chém giết Thanh Điền Hoàng Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ... Không hổ là Thiên Nhận Danh Sư, giống như Khổng sư năm đó, đối với tu luyện cùng chiến đấu, có lĩnh ngộ đặc thù, vượt xa những thiên tài khác!

Ngoan Nhân cảm khái:

- Bất quá còn quá trẻ, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!

Nói xong, Trương Huyền lập tức cảm thấy lay động kịch liệt, trong đầu trời đất quay cuồng, Vu Hồn của mình giống như bị cái gì xé rách, bất cứ lúc nào cũng sẽ thoát ly thân thể.

- Ừm?

Khuôn mặt trầm xuống.

Loại cảm giác này giống như ban đầu ở hậu viện Trần Triết, không thể khống chế linh hồn, sẽ bị đối phương thôn phệ.

Thiên Đạo chân khí vận chuyển, Trương Huyền chống cự lại hấp lực to lớn, có điều lực lượng thực sự quá lớn, trong chớp mắt, trước mắt giống như nhiều hơn một cái lỗ đen đen kịt, muốn thôn phệ hắn vào.

Phần phật!

Vu Hồn bị rút ra thân thể, đi tới trước mặt tế đàn.

- Cái này... Vu Hồn thật lớn!

Ngoan Nhân sững sờ, dường như cũng giật nảy mình.

Hắn tinh thông Vu Hồn bí thuật, Vu Hồn cũng rất cường đại, nằm mơ cũng không nghĩ đến, gia hỏa này càng lớn, đã vượt ra khỏi phạm trù có thể lý giải.

- Ngươi hẳn phải biết, ta có năng lực nhẹ nhõm giết ngươi!

Khiếp sợ chỉ một cái chớp mắt, rất nhanh khôi phục lại, đôi mắt của Ngoan Nhân từ trong lỗ đen chậm rãi bay ra, an tĩnh nhìn lại.

- Quả thực có năng lực chém giết ta...

Trương Huyền gật đầu.

- Biết là tốt!

Ngoan Nhân cười cười:

- Có thể giết ngươi, lại không động thủ, ngươi có lẽ rõ ràng... Ngươi đối với ta còn có giá trị lợi dụng!

- Ngươi muốn ta thả ngươi ra ngoài?

Trương Huyền nhìn qua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện